THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2170

Mười mấy phút sau, Ngô Bình mở bừng mắt. Thể lực đã hồi phục hết, anh cũng đã hiểu rõ về dược lý.

“Sao hả, hiệu quả tốt chứ?”, Kỷ Nhược Phi cười hỏi.

Ngô Bình đáp: “Bình thường. Đan thành phẩm bậc ba, không thể phát huy hiệu quả mà nó nên có, tác dụng phụ rất rõ ràng. Ví dụ như khi uống lần thứ hai, dù thời điểm uống cách lần đầu rất lâu thì hiệu quả vẫn sẽ sụt giảm”.

Kỷ Nhược Phi vội gật đầu: “Phải. Khi uống viên thứ hai, tôi cảm thấy hiệu quả kém xa lần đầu. Anh rất giỏi, vừa thử đã biết hiệu quả”.

Ngô Bình nói: “Tôi có hiểu biết đôi chút về đan đạo”.

Dứt lời, anh lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra: “Tôi không uống không đan dược của cô đâu. Bây giờ tôi sẽ luyện chế vài viên Thần Hoa Đan thật sự giúp cô”.

Anh đã biết dược lý của Thần Hoa Đan là gì. Với trình độ luyện thuốc của mình, Ngô Bình sẽ luyện chế được ngay Thần Hoa Đan có phẩm chất và hiệu quả tốt hơn!

Kỷ Nhược Phi trợn tròn mắt. Cô ấy thấy Ngô Bình lấy dược liệu ra, lần lượt cho vào đỉnh. Nửa giờ sau, hai tay anh làm các loại thủ ấn, chốc chốc lại vỗ lên đỉnh.

Một lúc trôi qua, anh đột nhiên ấn vào đỉnh, một luồng sáng vàng bay ra, anh bèn dùng bát ngọc đón lấy.

Cô ấy nhìn thật kỹ, trong bát có thêm bột màu vàng, toả ra ánh sáng vàng nhạt.

Ngô Bình nhỏ vài giọt nước vào, tay phải nhanh chóng nhào bột thuốc thành năm viên đan dược. Chúng to hơn Thần Hoa Đan của cô ấy một cỡ, còn có quầng sáng lưu chuyển, linh động hơn nhiều.

Đôi mắt sáng rực lên, Kỷ Nhược Phi kinh ngạc nói: “Đây cũng là Thần Hoa Đan sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Thần Hoa Đan vương phẩm, mạnh hơn cái mà cô cho tôi rất nhiều. Này, cho cô ba viên, tôi giữ lại hai viên”.

Kỷ Nhược Phi mừng rỡ vô cùng: “Đan dược vương phẩm ư? Anh cừ thật đấy!”

Ngô Bình cười bảo: “Đây không phải là đan dược khó luyện, không cừ gì đâu. À phải, khi nào đại hội xem mắt sẽ bắt đầu?”

Kỷ Nhược Phi cười đáp: “Trời gần sáng rồi, để các tướng sĩ nghỉ ngơi. Chiều tối mới tiến hành”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ. Vậy tôi về nghỉ ngơi trước, đến lúc ấy lại đến”.

Anh đứng dậy định rời đi, Kỷ Nhược Phi vội cất lời: “Anh Ngô, nói chuyện thêm một lát nhé”.

Ngô Bình ngẩn ra rồi lại ngồi xuống, cười nói: “Được. Có thể trò chuyện nhiều hơn với thần tướng là vinh hạnh của tôi”.

Kỷ Nhược Phi nói: “Không cần gọi tôi là thần tướng. Cứ gọi Nhược Phi là được”.

Ngô Bình là người thoải mái, lập tức gật đầu: “Được, Nhược Phi”.

Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Lâu rồi không có ai gọi tên tôi như vậy”.

Ngô Bình cũng bật cười: “Cô là thần tướng mà. Nào ai dám gọi tên cô chứ?”

Kỷ Nhược Phi khẽ thở dài: “Phải, tôi là thần tướng”.

Ngô Bình rất tò mò về Kỷ Nhược Phi: “Có thể trở thành thần tướng, gia tộc cô chắc chắn rất có thế lực”.

Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng đáp: “Nhà họ Kỷ là quý tộc thời xưa của Viêm Long, vào đời nhà Thương, từng lập được đại công cho vua Thương”.

Ngô Bình giật mình: “Quý tộc?”

Kỷ Nhược Phi nhìn anh: “Anh không biết cũng bình thường. Từ ‘quý tộc’ này đã nhiều năm rồi không được ai nhắc đến, nhưng chúng tôi thật sự tồn tại”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi