THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2177

Người mà anh nói là ông của Cương Tử, năm đó ông ta từng đánh một trận ác chiến với quân nước Mễ ở đây, nhưng một nhóm bóng mờ chạy khắp mặt đất khiến trận chiến dừng lại.

Anh có ấn tượng sâu sắc với chuyện này nên lúc đi ngang qua chỗ này bèn xuống nhìn xem.

Ông lão rất vui: “Vậy à? Ông ấy ở đội nào?”

Ngô Bình vẫn còn nhớ số hiệu nên lập tức đáp, ông lão mừng rỡ nói: “Bọn tôi từng sát cánh chiến đấu, haizz, mới đấy đã qua nhiều năm rồi, sức khỏe của ông ấy vẫn tốt chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Vẫn còn khỏe ạ”.

Sau đó anh hỏi: “Ông cụ, tôi nghe ông nội nói trận chiến đó từng xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, ông còn nhớ không?”

Ông lão ngẫm nghĩ một chút: “Ý cậu nói là chuyện một đám bóng mờ chạy loạn khắp mặt đất đó à? Dĩ nhiên tôi vẫn còn nhớ”.

Ngô Bình nói: “Ông cụ, đó là do ma quỷ làm loạn sao?”

Ông lão cười nói: “Vậy thì tôi không biết rồi”.

Ông ấy chỉ về phía trước: “Đi về phía trước mười mấy dặm chính là nơi đó, bây giờ là khu bảo tồn tự nhiên, thật ra cũng không có gì để bảo tồn cả, chỉ là hai ngọn núi thôi”.

Khu bảo tồn tự nhiên? Ngô Bình hỏi: “Nơi đó có người trông coi không?”

Ông lão nói: “Tôi từng đến đó mấy lần, trên núi có hai căn nhà nhỏ, buổi tối sẽ có đèn sáng, chắc có người ở đó”.

Ngô Bình lấy năm mươi nghìn tệ ra đặt vào trong tay ông lão nói: “Ông cụ, ông là anh hùng từng sát cánh chiến đấu với ông nội tôi, tôi đến cũng chẳng đem theo gì, xin ông nhận lấy năm mươi nghìn tệ này để cải thiện cuộc sống”.

Ông lão giật mình, liên tục xua tay: “Không cần, không cần, tôi không thể lấy tiền của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đừng khách sáo, ông nội biết tôi làm vậy cũng sẽ rất vui”.

Ông lão thấy anh rất chân thành, hơn nữa gia cảnh của ông ấy không tốt lắm, năm mươi nghìn tệ này là một số tiền lớn với ông ấy, thế là ông ấy do dự một chốc rồi cũng nhận lấy.

Tiền tệ của nước Viêm Long có thể được lưu hành ở đảo Bắc Bán, được yêu thích hơn tiền trong nước, bình thường có thể dùng nó để mua sắm hàng hóa của nước Long Viêm.

Ông lão cảm thấy rất biết ơn nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu nhiều lắm, cháu tôi sắp kết hôn, quả thật nhà đang cần một số tiền”.

Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đừng khách sáo. À phải rồi, tôi muốn đến nơi năm đó bóng ma xuất hiện, ông cụ có thể dẫn đường giúp tôi không?”

Ông lão vui vẻ đồng ý rồi gọi con trai mình đến, một người đàn ông trung niên cường tráng thành thật, bảo anh ta lái một chiếc xe ngựa đến điểm cần đến.

Xe ngựa chạy rất nhanh, con trai ông lão không hiểu tiếng Viêm Long, cả quãng đường chỉ cười với Ngô Bình. Phải biết là thu nhập mỗi tháng của cả nhà chỉ có một nghìn tệ, Ngô Bình cho họ năm mươi nghìn tệ tương đương với thu nhập bốn năm của cả gia đình, đây là một số tiền cực kỳ lớn với họ.

Ông lão lấy một bao thuốc đưa cho Ngô Bình, đây là thuốc được giới thượng lưu đảo Bắc Bán hút, tên là 727. Ông lão cũng chỉ còn nửa hộp, thường ngày còn tiếc của không nỡ lấy ra hút, hiện tại ông ấy đã xem Ngô Bình là quý nhân của mình mới chia sẻ với anh.

Ngô Bình châm một điếu, vừa rít vừa nói chuyện phiếm với ông lão. Bất giác đã đến trước một ngọn núi khá thấp, cỏ cây trên núi rậm rạp, um tùm, trông có vẻ đây là ngọn núi hoang vu, không ai lui tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi