THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2220

Trần Đạo Huyền gật đầu: “Người này năm đó đột nhiên xuất hiện, áp đảo tất cả anh tài trong Địa Tiên Giới, thậm chí khiến đỉnh Vô Tương chúng ta không ngóc đầu lên nổi. Hiện tại kẻ đó đã bế quan, một khi xuất quan, tu vi của hắn e là sẽ không kém ta đâu”.

Ngô Bình có thể cảm nhận được sự lo lắng của Trần Đạo Huyền, liền hỏi: “Sư phụ, ngay cả khi kẻ đó là Tiên Quân cũng không có gì phải lo lắng”.

Trần Đạo Huyền: “Đồ nhi à, đại hội đấu kiếm năm nay Vũ Văn Thiên Đô nhất định sẽ ra tay, hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho con ở đại hội đấu kiếm”.

Ngô Bình nhướng mày: “Sư phụ quá lo rồi. Nếu có thời gian, con sẽ luyện tập Vô Tương Kiếm Kinh và đánh bại hắn trong đại hội đấu kiếm”.

Với sức mạnh hiện tại của mình, anh thậm chí có thể giành chiến thắng khi đánh với Tiên Quân.

Trần Đạo Huyền rất vui và cười nói: “Ta tin tưởng vào con, con thậm chí còn tài năng hơn cả Vũ Văn Thiên Đô. Có lẽ sau này ta sẽ được hưởng sái vinh quang từ con”.

Sau đó ông ấy hỏi: “Đồ nhi, lúc con trở thành Võ Quân nhất định là đã mở linh khiếu, không biết con đã mở ra bao nhiêu linh khiếu?”

Ngô Bình: “Sư phụ, còn có hai cái nữa, khi nào có cơ hội con sẽ mở hai linh khiếu còn lại”.

Trần Đạo Huyền nói: “Trong bí cảnh Thiên Võ có thể có sức mạnh con muốn, hãy thử xem”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Thật sao? Bí cảnh Thiên Võ rốt cuộc là cái gì?”

Trần Đạo Huyền: “Đó là di tích của tiên điện Thiên Võ, có rất nhiều thứ tốt trong đó. Nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm ở đó. Hơn nữa, bí cảnh Thiên Võ được kết nối với hầu hết các không gian trong Côn Luân, vì vậy những người cuối cùng tiến vào bí cảnh không chỉ có thiên tài của Địa Tiên Giới mà còn có thiên tài của các động phủ khác, con nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Sư phụ, có bao nhiêu người tiến vào bí cảnh?”

Trần Đạo Huyền: “Không dưới hai trăm người. Hơn nữa cũng chỉ có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở xuống mới có thể tiến vào bí cảnh, nếu không sẽ kích phát sấm chớp bên trong, bị nổ chết”.

Ngô Bình: “Cho nên con có thể phải đối mặt với Chân Quân cảnh giới Kết Thai?”

Trần Đạo Huyền: “Không sai, cho nên ta mới nói lần này rất nguy hiểm. Bình thường người tiến vào bí cảnh đều sẽ mang theo pháp khí và phù chú, cho nên không nên khinh thường bất cứ ai”.

Ngô Bình: “Sư phụ, bí cảnh Thiên Võ không có ảnh hưởng gì đối với pháp khí và phù chú sao?”

“Đương nhiên là có, bên trong bí cảnh Thiên Võ, pháp khí và phù chú quá mạnh không thể sử dụng được. Nhưng con không được bất cẩn, lúc nào cũng phải cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ, con hiểu”.

Trần Đạo Huyền dặn dò vài câu rồi bảo Ngô Bình đến lầu Đa Bảo tìm vài thứ anh cần dùng trong bí cảnh Thiên Võ.

Lầu Đa Bảo là một tòa nhà năm tầng. Không phải ai cũng có thể vào nơi này, mỗi phong chủ hoặc điện chủ chỉ có mười suất để vào lầu Đa Bảo hàng năm.

Khi hai thầy trò đến trước lầu Đa Bảo, Ngô Bình đã bị sốc trước vẻ ngoài của nó. Anh thấy lầu Đa Bảo cao hơn 300 mét, nơi nó tọa lạc là một chân núi. Anh ước tính sơ bộ diện tích tầng một của lầu Đa Bảo ít nhất là hàng chục nghìn mét vuông.

Lối vào của lầu Đa Bảo là một cánh cổng rộng, có một ông già ngồi ở cổng, là người gác cổng.

Đối với người gác cổng, Trần Đạo Huyền thực sự rất cung kính, nói: “Chào ông Chu”.

Ông Chu liếc nhìn Trần Đạo Huyền và Ngô Bội, cười nói: “Là Đạo Huyền à, ông tự mình đưa đệ tử này tới đây, xem ra ông rất coi trọng cậu ta”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi