THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2244

Ngô Bình cất cái xẻng đi rồi nói: “Minh tiên tử, cảm ơn cô đã dẫn tôi đến đây, cho cô này”.

Anh lấy hai mươi khối đá thần ra đưa cho Minh Diệm.

Minh Diệm vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng vẫn xua tay: “Tôi không lấy đâu, những thứ này quý giá quá!”

Ngô Bình cười nói: “Cô cứ cất đi, tôi còn nhiều mà”.

Thấy Ngô Bình thật lòng muốn tặng mình, Minh Diệm nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Sau đó, Ngô Bình lại đi quanh đáy hồ một vòng và đào thêm được ít đá thần vụn nữa. Cuối cùng, anh nhổ hết linh dược quanh hồ lên, dù chúng không quá quý giá, nhưng bỏ đi thì phí.

Khi anh lên trên bờ, An Tự Tại cười nói: “Chúc mừng anh Ngô lại có thêm thu hoạch”.

Ngô Bình lấy mười tảng đá thần ra rồi ném cho An Tự Tại, nói: “Anh cũng có phần”.

An Tự Tại vui mừng nói: “Cảm ơn anh”.

Trình Lý thấy Ngô Bình không chia cho mình thì tỏ rõ thái độ không vui, anh ta ngoảnh mặt sang một bên không nói gì. Ngô Bình mặc kệ, ban nãy anh đã nhìn thấy hành động của anh ta. Vì thế anh chẳng hơi đâu chia phần cho anh ta.

Ngô Bình hỏi Minh Diệm: “Minh tiên tử có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Minh Diệm gật đầu thật mạnh: “Hi vọng anh không chê tu vi của tôi thấp”.

Ngô Bình cười nói: “Giờ cô là bạn của chúng tôi rồi, đi thôi”.

Thế rồi, Ngô Bình đã trở thành thủ lĩnh của nhóm này. Còn An Tự Tại cũng tự giác nhường vị trí cho anh, dẫu sao ở đây chỉ trọng thực lực, Ngô Bình học rộng biết nhiều, thực lực lại mạnh thì bọn họ phải phục thôi.

Ngô Bình quyết định đến động Truyền Võ xem xét, vì thế đã đi theo chỉ dẫn trên miếng da thú.

Một lúc lâu sau, trời bỗng trở lại, gió lạnh rét thấu xương, phía trước còn ẩn hiện một màu trắng xoá.

Minh Diệm nhìn rồi nói: “Anh Ngô, phía trước có tuyết, chắc là đồng tuyết rồi”.

Đồng tuyết cũng giống như sa mạc, một trong những khu vực nguy hiểm nhất của bí cảnh Thiên Võ. Các sinh vật ở sa mạc còn dễ phát hiện, chứ sinh vật ở đây có thể trốn dưới tuyết nên rất khó đề phòng.

Nghe thấy là đồng tuyết, Trình Lý lập tức đứng lại rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta không nên đi tiếp, đồng tuyết rất nguy hiểm, vào rồi khó mà ra được”.

Thấy thế, Ngô Bình hỏi An Tự Tại: “Anh tính sao?”

An Tự Tại cười nói: “Anh Ngô đi đâu thì tôi đi đấy”.

Ngô Bình lại hỏi Minh Diệm: “Cô thì sao?”

Minh Diệm: “Tôi đi theo anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đi thôi”.

Ba người tiếp tục cất bước, còn Trình Lý ở lại với vẻ mặt nhăn nhó. Sau một thoáng do dự, anh ta rẽ sang trái, rõ ràng không định tiến vào đồng tuyết.

Khi tiến vào đồng tuyết, lông mi mày và tóc của nhóm Ngô Bình đã phủ tuyết trắng xoá, Minh Diệm mới ở cảnh giới Nhân Tiên nên người đã bị đông cứng đến mức run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi