THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2252

Mộc Tâm Lan cười nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nếu rảnh thì mời anh đến đại điện”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Mộc Tâm Lan đi trước dẫn đường, mời Ngô Bình vào đại điện. Trên đường đi, Ngô Bình đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt tò mò liếc nhìn mình.

Ở điện Thanh Liên chỉ có đệ tử nữ, ai cũng rất xinh đẹp, họ đang tụm lại bàn tán gì đó.

“Ai thế nhỉ? Sao được điện chủ đón tiếp nồng nhiệt thế. Trong ấn tượng của tôi, đến điện chủ của các núi khác cũng không có đãi ngộ thế này đâu”.

“Ừm, nghe nói là đệ tử tinh anh của đỉnh Vô Tướng, tên là Ngô Bình, đứng đầu bảng Nhân Tiên đấy”.

“Thế thì có là gì, đệ tử của Thục Sơn chúng ta đều mạnh mà. Tôi nghe nói anh Ngô này là thầy luyện đan của điện Trường Sinh đấy”.

“Thật không? Thế chúng ta phải đi nhờ anh ta luyện đan cho chứ nhỉ”.

“Là tả thần tướng!”, trong số các đệ tử nữ này, có một người mới trở về từ Huyền Vũ Quân nên vừa nhìn thấy Ngô Bình đã nhận ra anh ngay.

Các đệ tử nữ tụm lại hỏi: “Cái gì? Anh ta chính là tả thần tướng mà cô kể à?”

Chuyện Ngô Bình giúp Huyền Vũ Quân đánh đuổi tà ma đã truyền khắp các môn phái, các nữ tu đều tưởng tượng anh là một đại anh hùng.

Cô gái kia vội gật đầu: “Đúng đấy, tên giống, người cũng giống, chắc chắn là anh ấy”.

Cô ấy rất kích động nên mặc kệ lễ nghi mà chạy tới: “Tả thần tướng”.

Ngô Bình ngoảnh lại nhìn thì thấy cô ấy rất thanh tú và trông khá quen.

“Cô biết tôi à?”, anh cười hỏi.

Cô gái cười nói: “Tả thần tướng, tôi là Vệ Huệ Nhi – người được anh cứu mạng ở chiến trường. Khi ấy, có một tà ma lợi hại đánh tôi bị thương, sau đó định giết tôi, anh đã đáp từ trên cao xuống rồi hạ nó”.

Ngô Bình cũng có chút ấn tượng: “Cô xuất ngũ rồi à?”

Vệ Huệ Nhi gật đầu: “Vâng, tôi mới về được ba hôm. Tôi còn chưa cảm ơn anh nữa”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Chúng ta là đồng môn, ơn huệ gì chứ”.

Vệ Huệ Nhi cười nói: “Tả thần tướng, tôi sắp đột phá lên Địa Tiên rồi, nhưng chưa đủ lực, nghe nói anh biết luyện đan, có thể giúp tôi được không?”

Ngô Bình mỉm cười rồi lấy một cái bình ra nói: “Có hai viên Nguyên Thần Đan trong này, tặng cô đấy”.

Vệ Huệ Nhi mừng rỡ: “Cảm ơn tả thần tướng”.

Mộc Tâm Lan ở cạnh đó chỉ cười chứ không nói gì, cô ấy không nổi giận với hành vi vô lễ của đệ tử mình, mà nói: “Được rồi, lui xuống đi. Ta chưa thấy ai có da mặt dày như con đâu, đan dược này đắt lắm đấy, thế mà con dám nhận không à?”

Vệ Huệ Nhi le lưỡi nói: “Chào tả thần tướng ạ”, nói rồi, cô ấy vui vẻ chạy mất.

Mộc Tâm Lan lắc đầu nói: “Để anh Ngô chê cười rồi, mời!”

Sau khi hai người vào đại điện, có một đệ tử nữ đến dâng trà.

Ngô Bình biết Mộc Tâm Lan còn chuyện muốn nói nên mới mời mình đến đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi