THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2285

Ông cụ cười nói: “Chàng trai trẻ, quả này của cậu từ đâu mà có vậy?”

Loại quả này thực ra cũng chưa có tên chính thức. Có điều vì có người hỏi nên Ngô Bình không thể đáp rằng không biết. Anh liền đáp: “Đây là quả Thần Hình, có tác dụng luyện hình, luyện thần. Công dụng của nó còn tốt hơn cả Long Hổ Luyện Hình Đan và Nguyên Thần Đan”.

Ông cụ kinh ngạc: “Còn tốt hơn cả đan dược sao? Quả đúng là báu vật!”

Nói rồi, ông ấy vội dùng hai tay đưa lại quả hoè cho Ngô Bình. Ngô Bình nhận lấy quả hoè, đáp: “Ông cụ, nếu ông đã nhặt được nó thì quả này tôi xin tặng lại cho ông. Giờ ông dùng luôn cũng được”.

Ông cụ mừng rỡ đáp: “Cậu tặng cho tôi thật sao? Món quà này quá quý giá”.

Ngô Bình: “Không sao cả, vốn tôi đã định tặng nó cho người khác rồi”.

Người phụ nữ ban nãy và người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh chị ta sững người. Sau đó, người đàn ông này đứng dậy hỏi ông cụ: “Ông ơi, đây là bảo vật sao?”

Ông cụ gật đầu: “Là báu vật hiếm thấy, nếu người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ, không ốm đau bệnh tật”.

Người đàn ông kia lườm người phụ nữ ban nãy một cái như thể trách mắng chị ta ném quả quý xuống đất. Sau đó ông ta đi tới trước mặt Ngô Bình, chắp tay cười nói: “Xin hỏi tiên sinh có còn loại quả Thần Hình này không?”

Ngô Bình khá bực mình vì hành động của người phụ nữ, quá bất lịch sự.

Không có ấn tượng tốt với người phụ nữ nên đương nhiên cũng không nể nang gì chồng chị ta. Anh thản nhiên đáp: “Không còn”.

Người đàn ông trung niên sững lại môt nhịp, sau đó lại chắp tay nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Kính Đường, hiện đang kinh doanh dược phẩm. Ban nãy là vợ tôi bất lịch sự, mong tiên sinh lượng thứ”.

Ngô Bình chỉ “ừm” một cái rồi không nói gì nữa.

Thấy Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến mình, Lưu Kính Đường cũng chán chường lắc đầu đi về chỗ.

Ông cụ ban nãy ngồi xuống đối diện trò chuyện với Ngô Bình.

Nói chuyện vài câu mới biết ông cụ này họ Hàn, là một chuyên gia dưỡng sinh. Dòng họ nhà ông ấy trước nay cũng có không ít danh y. Ông cụ Hàn rất có danh tiếng, chuyên giúp giới nhà giàu và các chính trị gia chăm sóc sức khoẻ.

Lúc này, có một nam một nữ bước vào phòng, chính là đôi nam nữ Ngô Bình đã gặp ở phòng khách ban nãy.

Cô gái kia vừa bước vào, ông cụ Hàn đã mỉm cười nói: “Thu Nhi, cháu đến đúng lúc lắm. Để ông giới thiệu một chút, vị này là Ngô thần y!”

Hàn Thu nhìn thấy Ngô Bình thì sững lại, sau đó lập tức cười lạnh nói: “Anh lừa bác Từ thì cũng thôi đi, giờ còn dám lừa cả ông nội tôi? Anh to gan thật đấy!”

Ông cụ Hàn nghe Hàn Thu nói vậy thì vội vã mắng: “Im miệng! Ngô thần y là tông sư Y đạo đích thực, cháu không được hỗn!”

Hàn Thu nghe ông mắng thì giậm chân, nói: “Ông nội, ông có biết ban nãy anh ta tặng gì cho bác Từ không? Anh ta tặng đan dược, còn nói sau khi dùng thứ đó thì có thể trẻ ra. Ha ha, đúng là nực cười, nếu trên đời có loại đan dược như vậy thì không phải người có tiền sẽ bất tử hết hay sao?”

Ông cụ Hàn nghe xong thì cũng sững lại, sau đó nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nghi hoặc.

Chu Thanh Nghiên lạnh lùng nói: “Ếch ngồi đáy giếng, cô không hiểu cũng là bình thường thôi”.

Hàn Thu giận dữ: “Cô nói ai là ếch ngồi đáy giếng?”

Lúc này, một con chó già lảo đảo đi vào. Đó là một con chó lai sói màu đen, da và lông nó không còn bóng mượt, bước đi không vững, đôi mắt mờ đục.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi