THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2426

Ngô Bình: “Vì dạo này tôi đang công tác ở Vân Đông và gần viện ta nhất”.

Trương Sĩ Vĩ gật gù: “Thế cậu muốn làm ở khoa nào?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoa nội đi”.

Trương Sĩ Vĩ: “Được, tôi sẽ sắp xếp ngay. Bác sĩ Ngô, phiền cậu đi làm thủ tục với Tiểu Lưu nhé”.

Ngô Bình mất hơn một tiếng để hoàn thành thủ tục, sau đó anh thay đồ rồi đến khoa nội.

Cách chia khoa ở đây khá đơn giản, dưới khoa nội là khoa hô hấp, khoa huyết, huyết quản, khoa nhi…

Bác sĩ làm việc tại đây đã đến rồi, nhưng đột nhiên nhận được thông báo được nghỉ phép một tuần nên lập tức vui vẻ đồng ý ngay.

Bác sĩ là một nghề khá vất vả, chưa kể thời gian giao ban trực đêm, dù nhà có việc gấp vấn phải ưu tiên việc ở viện trước, mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày. Giờ bỗng dưng được nghỉ một tuần, bác sĩ kia lập tức cho cả nhà đi du lịch luôn.

Ngô Bình đến phòng khám thì mới bảy giờ, nhưng ngoài hành lang đã có người xếp hàng rồi. Tài nguyên khám chữa bệnh có hạn nên các bệnh nhân thường đến sớm để sếp số.

Ngô Bình mở máy tính lên để làm quen với tình hình ở đây. Bảy giờ mười phút, trợ lý của anh đến, đó là Lỗ Diễm – một cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học, khoảng hơn 20 tuổi có ít tàn nhang trên mặt.

Lỗ Diễm thấy Ngô Bình lạ mặt nên hỏi: “Chào bác sĩ, hôm nay anh khám ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Ừm, chào cô, tôi là Ngô Bình”.

Lỗ Diễm giơ tay nói: “Chào bác sĩ Ngô, em là Lỗ Diễm – trợ lý của anh ạ”.

Ngô Bình: “Ừ, cho bệnh nhân vào đi”.

Lỗ Diễm ngẩn ra thì thấy mới hơn bảy giờ mà đã bắt đầu làm việc rồi ư? Thường thì các bác sĩ hay đến muộn hơn, bác sĩ Ngô này kính nghiệp quá.

Cô ấy gật đầu rồi ra gọi bệnh nhận, sau đó đã có một ông cụ đi vào, nói là bụng khó chịu, đau cả đêm.

Thường thì các bác sĩ sẽ hỏi rồi mới khám, sau đó xem có cần kiểm tra chuyên sâu không. Cứ thế, quy trình này khiến bệnh nhân phải ở viện cả ngày, thậm chí là vài ngày.

Nhưng Ngô Bình không phải bác sĩ bình thường, anh ấn vào bụng của ông cụ vài cái, sau đó bắt mạch rồi nói: “Ông ơi, ông chỉ bị lồng ruột thôi, cháu ấn mấy cái là đỡ ngay”.

Ông cụ hỏi: “Bác sĩ, không cần kiểm tra ạ?”

Ngô Bình: “Không, giờ ông nằm xuống đây”.

Ông cụ nằm xuống, Ngô Bình ấn vào bụng ông ấy mấy cái, tình trạng đau nhức giảm ngay, sau đó anh kê thuốc cho ông cụ.

Ông cụ thấy không còn đau nữa thì vừa nể phục vừa cảm kích Ngô Bình nên luôn miệng nói cảm ơn. Hoá đơn thuốc của ông ấy cũng chỉ hết 25 đồng.

Lỗ Diễm ngẩn ra, sau đó nói nhỏ với Ngô Bình: “Bác sĩ Ngô, anh siêu thế! Ấn có mấy cái mà bệnh nhân khỏi luôn rồi, anh dùng chiêu thức gì thế?”

Ngô Bình: “Bao giờ rảnh, tôi dạy cho”.

Lỗ Diễm mừng rỡ: “Cảm ơn bác sĩ”.

Bệnh nhân thứ hai là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, da dẻ vàng vọt, mắt buồn, nói là dạo này không thiết ăn uống, tâm trạng không tốt, thường hay nổi cáu.

Ngô Bình bắt mạch rồi quan sát lưỡi, nói: “Mật nóng, có phải dạo này cô hay gặp chuyện bực mình không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi