THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2432

Ngô Bình mỉm cười rồi châm thêm vài châm nữa. Sau đó anh nói: “Các cơ và dây chằng trong nhãn cầu của em giờ đã có thể kéo căng được rồi. Về nhà hãy chăm chỉ tập luyện xoay con ngươi từ trái sang phải, mỗi ngày ba trăm lần. Anh sẽ kê thêm cho em một đơn thuốc về uống một tuần”.

An An cười nói: “Trai đẹp, mắt của em khỏi rồi này, em nhìn đi”.

Nói rồi An An lấy gương trang điểm đưa cho cậu học sinh. Cậu bé vừa nhìn vào gương là mừng đến nỗi nhảy cẫng lên: “Em khỏi rồi này! Bác sĩ Ngô, cảm ơn anh!”

Sau đó cậu bé cúi gập người chín mươi độ, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Chẳng ai biết vì con mắt đó mà cậu đã bị biết bao người trêu chọc, chế giễu. Từ đó mà cậu tự ti biết bao năm trời, đến cô bạn mình thích cũng không dám theo đuổi! Nhưng giờ thì không sao rồi, cậu sẽ không còn là kẻ lập dị trong mắt những bạn bè khác nữa.

Ngô Bình vỗ vai cậu bé, nói: “Về nhà chăm chỉ học tập, phải đỗ đại học đấy nhé”.

Cậu học sinh vừa đi khỏi thì trên màn hình livestream lại nhảy lên một đống bình luận.

“Đúng là thần thánh! Trước đây tôi nghĩ chỉ là lời đồn, thật không ngờ thần y thực sự tồn tại như vậy. Ngày mai tôi lập tức đưa mẹ đi Vân Đông, mắt bà ấy có hy vọng chữa khỏi rồi!”

“Giỏi quá! Cậu học sinh chỉ tốn có bốn mươi ba tệ đã chữa khỏi mắt rồi. Nếu là trị liệu ở chỗ khác chắc cũng phải tốn mấy chục nghìn tệ rồi đấy nhỉ?”

“Mấy chục nghìn tệ là đương nhiên, nhưng cũng chưa chắc đã chữa khỏi. Nếu không thì chắc cậu bé cũng chẳng chạy đến tận đây đâu”.

Lúc này, Lỗ Diễm quay lại, hỏi: “Bác sĩ Ngô, bệnh nhân đã được đẩy vào phòng phẫu thuật”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ sang ngay”.

Anh bảo Lỗ Diễm giữ lại thứ tự thăm khám cho bệnh nhân, sau đó đi vào phòng phẫu thuật.

Mọi người lo lắng sợ Ngô Bình sẽ không quay lại phòng khám nữa. Lỗ Diễm vội nói: “Bác sĩ Ngô phải đi chữa cho một bệnh nhân rất nặng nhưng anh ấy sẽ sớm quay lại. Mọi người hãy chờ một chút”.

Ngô Bình vừa đi khỏi thì tất cả các bác sĩ và cả tổ phát sóng cũng theo sau ngay. Phòng khám bên trong đã không còn một bóng người.

Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ vội vã thay quần áo vô trùng rồi vào trong xem Ngô Bình chữa cho bệnh nhân kia. Viện trưởng Trương Sĩ Vĩ cũng cho An An vào trong để tường thuật trực tiếp cuộc phẫu thuật.

Sau khi làm xong các bước sát khuẩn thì đã là mười phút sau. Ngô Bình nhìn bệnh nhân trên bàn mổ. Người này bị xe đụng gây chấn thương nghiêm trọng. Xương sườn và chân trái bị gãy, xuất huyết nội tạng, não bị chấn động mạnh, cục máu đông vẫn chưa được xử lý.

Ngô Bình xử lý cục máu đông ở não bệnh nhân trước. Anh lấy kim châm vào đầu bệnh nhân để giảm áp lực cho đại não, đồng thời để máu nén bên trong chảy ra ngoài. Sau đó anh phẫu thuật mạch máu bằng phương pháp xâm lấn tối thiểu để xử lý triệt để cục máu đông.

Sau đó, anh lại thực hiện kỹ thuật dùng tay giữ phần xương gãy rồi băng bó và cố định bên ngoài xương chân cho bệnh nhân. Các bác sĩ khác thấy cảnh này thì ai nấy sững sờ đến ngơ cả người.

Chưa tới nửa tiếng sau, Ngô Bình đi ra khỏi phòng mổ. Người phụ nữ có chồng gây tai nạn nghe nói người bệnh đã qua cơn nguy kịch thì quỳ sụp xuống đất: “Ân nhân, đa tạ ân nhân! Cậu đã cứu cả nhà chúng tôi!”

Người phụ nữ này vốn đã mắc chứng trầm cảm nhẹ, nay chồng chị ta lại gây hoạ lớn thế này nên chị ta thậm chí đã nghĩ tới việc tự vẫn. Nhưng nhờ có Ngô Bình mà gia đình chị ta đã vượt qua kiếp nạn này.

Ngô Bình đáp: “Bệnh nhân vẫn phải ở lại bệnh viện điều trị một thời gian, tôi sẽ giúp chị trả toàn bộ viện phí nên chị không cần lo lắng”.

“Hả? Bệnh viện không thu tiền sao? Lại còn chịu toàn bộ chi phí? Chuyện gì thế này?”

An An vội vã chạy tới phỏng vấn người phụ nữ. Người phụ nữ kể lại đầy đủ đầu đuôi sự việc. Thậm chí còn nhắc đến việc có ý định tự sát nhưng rồi được Ngô Bình cứu sống ra sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi