THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 245

Vương Hiến Sâm mừng phát điên: “Tốt quá rồi, cảm ơn cậu Ngô!”

Ngô Bình: “À, ở Vân Kinh cũng có một công trình cực lớn, đến mấy triệu mét vuông lận. Nếu ông làm tốt việc ở đây thì tôi sẽ cân nhắc mối ấy cho”.

Vương Hiến Sâm muốn quỳ xuống luôn: “Cậu Ngô, cậu cứ yên tâm! Nhất định tôi sẽ cung cấp những nguyên vật liệu tốt nhất, hơn nữa giá thành cũng phải chăng”.

Ngô Bình: “Tốt, ông làm việc tiếp đi, tôi không quấy rầy nữa”.

Khi anh quay về nhà Chu Thanh Nghiên thì phát hiện mẹ mình đang ngồi thất thần trên sofa, còn Chu Thanh Nghiên thì đang an ủi bà.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Mẹ sao thế ạ?”

Trương Lệ thở dài nòi: “Anh họ Ngô Phong của con vừa đến”.

“Ngô Phong ạ?”, Ngô Bình ngẩn ra, Ngô Phong là con trai của chú ba anh, là một người rất lấc cấc, hai bọn họ gần như không bao giờ qua lại, anh ta đến đây làm gì chứ?

Trương Lệ: “Ngô Phong bảo ông nội con sắp thượng thọ 75, bên ấy sẽ tổ chức lớn nên muốn mời nhà mình tới”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Lúc bố qua đời, ông còn chẳng thèm gọi tới, giờ lại bảo nhà mình qua đó ư?”

Nghe thấy con trai nhắc đến chồng mình, Trương Lệ không cầm được nước mắt: “Tiểu Bình, có chuyện này bố mẹ chưa kể cho con biết. Giờ bố con mất rồi, mẹ cũng không giấu con nữa”.

Trương Lệ kể thì ra bố Ngô Bình chỉ là con nuôi của nhà họ Ngô. Ông nội anh là Ngô Liên Thắng, vì trước đó nuôi con đều chết yểu nên nghe lời thầy bói mua một đứa bé về nuôi, đó chính là Ngô Chấn Đông – bố của Ngô Bình.

Năm thứ hai sau khi nhận nuôi Ngô Chấn Đông, Ngô Liên Thắng đã sinh được Ngô Chấn Nghiệp, tiếp đến là Ngô Chấn Đạt và Ngô Chấn Tông.

Thấy đã có người thờ phụng, không cần đến người con nuôi là Ngô Chấn Đông nữa nên bố anh luôn bị coi như người ở. Còn ba người em trai cũng thường xuyên bắt nạt anh nuôi của mình.

Ngô Chấn Đông đã chịu nhiều khổ cực, nhưng vẫn luôn biết vươn lên, ông ấy đã tự thi đậu vào trường ở Vân Kinh. Song, nhà họ Ngô không cho tiền đi học, mà bắt ông ấy ở nhà đi làm. Vì thế, Ngô Chấn Đông đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất thay đổi cuộc đời và phải đi làm thuê.

Sau đó, ba người em nuôi của Ngô Chấn Đông lấy vợ và lập nghiệp, nhưng nhà họ Ngô thấy nếu bố Ngô Bình lấy vợ thì sẽ tốn tiền nên không cho ông ấy yêu đương gì hết, chỉ ép ông ấy đi làm thuê kiếm tiền.

Cuối cùng có một ngày, Ngô Chấn Đông thấy phải tự nắm bắt cuộc đời mình, ông ấy đã lén trốn khỏi Vân Kinh đến huyện Minh Dương. Năm đầu tiên sống ở đây, ông ấy đã gặp Trương Lệ, hai người nảy sinh tình cảm rồi kết hôn.

Ông bà ngoại của Ngô Bình rất hiền lành, họ không hề đòi tiền sính lễ, mà còn dựng một ngôi nhà trong thôn cho Ngô Chấn Đông, hay chính là nhà của Ngô Bình hiện giờ.

Sau đó, hai vợ chồng Ngô Chấn Đông đã có một cuộc sống bình thường như bao người. Tới khi Ngô Bình ra đời, Ngô Chấn Đông mới quay về Vân Kinh thăm nhà.

Nhưng lần gặp gỡ đó không hề vui chút nào, Ngô Chấn Đông bị cậu em thứ hai của mình đánh cho gãy một cái xương, đồ đạc ông ấy mang theo cũng bị bố mẹ quẳng ra ngoài.

Song, Ngô Chấn Đông vẫn nhớ đến ơn dưỡng dục của bố mẹ nuôi nên hàng năm vẫn về thăm họ. Còn người nhà họ Ngô thì vẫn thế, luôn châm chọc ông ấy. Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần Ngô Chấn Đông về thăm nhà đều không vui.

Nhất là vào một khoảng thời gian trước, nhà họ Ngô bỗng phất lên nhờ bán đất, họ lại càng xem thường Ngô Chấn Đông và nặng lời với ông ấy hơn.

Nghe xong những chuyện này, Ngô Bình thầm thở dài một hơi, bố anh khổ thật!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi