THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2503

Võ sĩ bên trái cười nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm chém chục nghìn người, nhưng ba nghìn thì vô tư. Khi ấy, đầu người rơi như lá rụng, đúng là một cảnh tượng đã mắt!”

“Ha ha, tôi cũng chém được nhiều lắm, toàn lũ rác rưởi thôi mà…”

Hắn vừa nói dứt câu đã có một đường kiếm loé sáng, ba cái đầu bay lên. Cùng lúc đó, ba nguyên thần xông ra rồi nhảy trên không trung, sau đó đã bị Ngô Bình bắt lấy.

Ba người kia vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, tên đã chém cả chục nghìn người nói: “Mạnh quá! Rốt cuộc cậu là ai? Tiên Quân của Viêm Long à?”

Tên chém nghìn người run rẩy nói: “Không, còn đáng sợ hơn cả Tiên Quân ấy. Trời ơi, rốt cuộc là quái vật gì vậy?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhớ cho rõ tên tôi này, tôi là Lý Huyền Bình của Viêm Long!”

Nói rồi, anh ném ba nguyên thần vào bát vàng, sau đó luyện hoá thành ba viên Nhân Nguyên Đan.

Thi thể của ba người kia rơi xuống đất, Ngô Bình đứng ngay cạnh đó, vì anh biết mình giết họ xong thì sẽ có tu sĩ khác của Đông Doanh đến ngay.

Tu sĩ này có dáng người rất lùn, chia hơn mét tư, mặt thì hốc hác và nhăn nheo, lão mặc quần áo của Thần chủ, mắt híp nhưng sáng ngời.

“Cậu đã vi phạm quy tắc là dùng thân phận của tu sĩ Viêm Long xâm phạm Đông Doanh, nếu còn không đi thì đừng trách tôi ra tay!”

Ngô Bình: “Ông là ai? Báo tên họ đi”.

Người đàn ông: “Tôi là Hidetsugu, trưởng lão của Thần Đạo Giáo”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông bảo tôi vi phạm quy tắc, thế ông có biết bên ông vừa có tu sĩ sang nước tôi giết bao người dân vô tội không?”

Hidetsugu nói: “Người chết đều là bọn phàm phu tục tử, bên tôi sẽ bồi thường”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bồi thường? Nợ máu phải trả bằng máu! Bên ông giết một người dân của bên tôi thì tôi sẽ giết một tu sĩ bên ông”.

Hidetsugu sầm mặt nói: “Cậu ngông quá rồi đấy! Hãy nhìn cho rõ xem đây là đâu, cậu tưởng một mình mình có thể đấu lại các cao thủ ở đây ư?”

“Tôi là chuyên gia diệt quỷ đấy”, Ngô Bình giơ tay lên rồi bắn một kiếm nguyên ra. Anh kết hợp Niêm Hoa Chỉ và kiếm nguyên, một sát quang lập tức bủa vây Hidetsugu.

Nhưng quanh người ông ta chợt phát sáng, ông ta cười lạnh nói: “Có chút tài mọn mà cũng dám huênh hoang”.

“Thế à?”, Ngô Bình lách người, sau đó chém một kiếm tới.

Cheng!

Màn ánh sáng kia đã bị anh chém vỡ vụn.

Hidetsugu cười lớn: “Thế thì đã sao?”

Ngô Bình híp mắt lại, sau đó giơ tay chộp vào vai Hidetsugu, sức mạnh ngọn lửa anh vừa hấp thu được đã phủ kín người Hidetsugu.

Toàn thân Hidetsugu bốc cháy, ông ta không chịu được mà hét lên: “Dừng tay!”

Ông ta ra sức giãy giụa, nhưng vô dụng.

Nửa phút sau, Hidetsugu đã cháy thành than, cuối cùng chỉ còn lại một nguyên anh nhảy ra. Ngô Bình bắt lấy, sau đó ném thẳng vào lò luyện Minh Thần để luyện chế Nguyên Anh Đan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi