THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2517

Suy xét một chốc, anh cũng bay về phía hào quang bảo vật, thế nhưng anh vừa bay lên không trung thì suýt nữa thì rơi xuống.

“Ể? Trọng lực mạnh quá! Nếu không đến cảnh giới Chân Quân chỉ sợ là muốn bay cũng khó” đồng thời anh cũng nhận ra những người đi vào trước đó sở dĩ phải chạy mà không phải bay lên trời là vì vậy.

Anh chậm rãi bay đến gần hào quang bảo vật, chỉ thấy một cây nấm cực lớn mọc dưới một cái cây chọc trời. Cây nấm này to bằng một căn nhà, phát ra ánh sáng ba màu.

Anh ẩn mình trên cây quan sát, một người Đông Doanh vừa bước vào dưới nấm, hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải. Đúng lúc này một bóng đỏ xuất hiện bên cạnh, sau đó người này biến mất.

Ngô Bình giật mình, cẩn thận quan sát. Ở một nơi cách cây nấm hơn một trăm mét có một con cóc cực lớn, con cóc này toàn thân màu đen, làn da như được phủ thêm màu sơn hấp thụ ánh sáng, nó nhắm mắt lại thì trông như là một cái hố đen, không nhìn thấy gì cả.

Bóng đỏ vừa rồi chính là đầu lưỡi của nó, hành động nhanh như chớp, phút chốc đã nuốt tu sĩ Đông Doanh đó.

“Hóa ra là ôm cây đợi thỏ”, Ngô Bình thầm nói.

Thế là anh lấy một lá bùa ra, vẽ vài đường lên trên rồi thổi nhẹ một cái. Lá bùa này biến thành hình người dưới sự kích hoạt của pháp lực, người bùa đi đến cạnh cây nấm. Anh đã bôi thuốc độc mạnh lên lá bùa, nếu con cóc ăn phải lá bùa thì chắc chắn sẽ chết.

Người bùa vừa đến đó, bóng đỏ xoẹt qua, chốc lát đã bị con cóc nuốt chửng, nhưng ngay sau đó con cóc bỗng nhảy lên, ré một tiếng kỳ quái. Không quá mười giây, bốn chân nó khuỵu xuống rồi nằm rạp xuống đất, chết ngắc!

Ngô Bình lại quan sát thêm mất phút nữa, lúc này mới chậm rãi xuống khỏi cây, đi đến cạnh cây nấm. Anh rất tò mò tại sao cây nấm này lại phát ra hào quang bảo vật.

Anh lấy dao găm ra rồi cắt một miếng nấm bỏ vào miệng, vừa giòn vừa ngọt, có vị kỳ lạ.

“Cũng được, nếu nướng lên ăn chắc chắn là mĩ vị”.

Anh lập tức cắt cả cây nấm rồi cho vào không gian Hắc Thiên, sau đó anh tiện thể đào xuống phần rễ, đào được một mảnh đất thần có kích thước bằng quả dưa hấu.

Thật ra nấm này là nấm bình thường nhưng vì được đất thần nuôi dưỡng nên mới to đến thế, còn phát ra hào quang bảo vật. Cũng là đạo lý này, cây đại thụ cách đó không xa cũng được thần sĩ chăm sóc nên vô cùng cao lớn.

“Giao bảo vật ra đây”.

Đột nhiên có hai người Đông Doanh bước đến, ánh mắt hiện lên sát khí nhìn chằm chằm tay Ngô Bình như thể đang tìm xem anh giấu đồ ở đâu. Ngô Bình vỗ tay: “Bảo bối ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy đi”.

Hai tu sĩ Đông Doanh một người cầm đao, một người cầm kiếm đánh về phía Ngô Bình.

Tu vi của hai người này không yếu, một Nhẫn Tổ, một Nhẫn Thánh, cũng xem là cao thủ ở Đông Doanh nhưng tiếc là thực lực này chẳng là gì so với Ngô Bình cả.

“Ầm!”

Anh đánh ra một đòn, vô số quyền kình đánh trúng hai người này, ngũ tạng hai tu sĩ Đông Doanh vỡ nát, chết tại chỗ.

Anh lấy nguyên thần của Nhẫn Tổ, ném vào bát vàng luyện thành Nhân Nguyên Đan.

Sau đó anh bay lên không trung, mắt nhìn về phía xa nói: “Nơi này tràn đầy khí tức nguyên thủy, không biết là nơi nào?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi