THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2560

Lương Thiên Cốt chưa kịp nói gì thì Ngô Bình đã đi tới trước, chắp tay chào hỏi: “Tham kiến sư bá!”

Quảng Tế nhìn anh rồi cười hỏi: “Cậu là đệ tử của ai đấy?”

Ngô Bình đáp: “Sư phụ của đệ tử là sư tổ Quảng Tuệ”.

Sư tổ Quảng Tế ồ lên một cái rồi đáp: “Hoá ra là tên ngốc đó, ông ta vẫn đang ở chùa sao?”

Thấy Quảng Tế gọi Quảng Tuệ là tên ngốc, Ngô Bình cũng hạn hán lời. Anh đáp: “Vâng thưa sư bá”.

Đột nhiên Quảng Tế kêu “í” một cái rồi bắt đầu nắn bóp Ngô Bình: “Ái chà chà ái chà chà, được à nha, là Nhân Vương hẳn hoi”.

Ngô Bình kéo Lương Thiên Cốt đến trước mặt đại sư Quảng Tế, hỏi: “Sư bá, đây là đồ đệ của người sao?”

Sư tổ Quảng Tế liếc nhìn Lương Thiên Cốt một cái rồi đáp: “Sư bá không quen cậu ta”.

Lương Thiên Cốt nhảy dựng lên: “Sư tổ, sao người có thể không nhận con? Năm ngoái người tới, chính con đã chuẩn bị ba cô…”

Sư tổ Quảng Tế tát cho Lương Thiên Cốt một cú lệch cả mặt: “Láo toét! Phật gia là kẻ như vậy sao?”

Lương Thiên Cốt lúc này mới nhận ra mình lỡ miệng, vội vã chữa cháy: “Truyền dạy Phật pháp cho ba cô gái ba ngày ba đêm”.

Quảng Tế không thèm đếm xỉa đến Lương Thiên Cốt nữa mà đưa mắt quan sát Ngô Bình. Ông ấy cười nói: “Con đừng đi theo tên ngốc Quảng Tuệ đó nữa, sư bá dạy con công pháp thiên hạ đệ nhất”.

Ngô Bình chớp chớp mắt, hỏi: “Sư bá, là công pháp gì vậy?”

Quảng Tế cười hỏi: “Con có từng nghe đến Cực Lạc Phật Thổ chưa?”

Ngô Bình: “Có từng nghe nói, con học được trên phiến ngọc một chút”.

Quảng Tế càng vui vẻ hơn, đáp: “Con hiểu được nội dung trên phiến ngọc chữ Vô sao? Hay quá, con mau dạy ta đi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Sư bá, con tưởng cái đó người cũng biết?”

Quảng Tế: “Thiên tư của ta không bằng con, mười phần chỉ học được ba bốn, không thể gọi là tinh thông được”.

Ngô Bình: “Sư bá, tu vi của sư bá hiện giờ cũng ngang với Thiên Tiên, tại sao không tới Tiên giới?”

Quảng Tế cười đáp: “Ở đó chán ngắt, sư bá muốn hành tẩu nhân gian truyền bá Phật pháp, phổ độ chúng sinh”.

Ngô Bình bĩu môi, nửa chữ cũng không tin. Có mà lão hoà thượng này không dứt được cực lạc chốn hồng trần.

Anh đằng hắng một tiếng rồi đáp: “Sư bá, vậy con sẽ nói qua về công pháp Cực Lạc Phật Thổ cho người nghe”.

Quảng Tế trừng mắt nhìn Lương Thiên Cốt: “Đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi tìm một nơi thanh tịnh cho ta học bài!”

Lương Thiên Cốt chỉ muốn đập đầu vào cột chết quách đi cho rồi. Vốn ông ta tìm sư tổ Quảng Tế đến để đòi lại công bằng cho mình. Nhưng giờ thì hay rồi, Ngô Bình lại là cháu của Quảng Tế, giờ ông ta đi mách ai bây giờ?

Lương Thiên Cốt bên ngoài vẫn không dám trái lời, đành phải nhường lại thư phòng của mình cho hai người họ.

Ngô Bình không keo kiệt mà giữ lại gì, anh đem toàn bộ kiến thức mình có được về bộ công pháp này truyền cho sư tổ Quảng Tế.

Sư tổ Quảng Tế nghe một lần liền mỉm cười nói: “Hoá ra là vậy, có rất nhiều điều trước đó còn nghi hoặc giờ ta đã ngộ ra. Hay quá!”

Ngô Bình: “Sư bá, giờ người đang ở đâu vậy? Có quay lại chùa Đại Thiền nữa không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi