THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2642

Người đó liền nói: “Đại nhân, tôi là lính của anh, lần đó ở đảo Thanh Long, anh đã cứu mạng tôi khỏi tay tà ma”.

Ngô Bình từng cứu rất nhiều người nên anh không có ấn tượng với cậu ta, anh gật đầu: “Trong học viện có rất nhiều người đến từ Thanh Long Quân”.

Người đó nói: “Tiểu nhân tên Uông Văn Sinh, hiện là sinh viên năm ba của học viện võ đạo”.

Ngô Bình: “Tiểu Uông, cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Uông Văn Sinh khẽ nói: “Đại nhân, lúc nãy khi tôi đem đồ vào cho những người bên trong, nghe thấy có người bàn tán về anh, nói rằng muốn hạ bệ anh. Đại nhân có ơn cứu mạng tiểu nhân, vì vậy tiểu nhân mới cố tình ra đây đợi, để nhắc nhở đại nhân”.

Ngô Bình: “Ồ? Hạ bệ tôi sao? Ai là người nói câu đó?”

Uông Văn Sinh: “Mấy thành viên đứng đầu hội sinh viên, cũng là những người có thực lực khá mạnh trong số các học viên. Sau lưng họ đều có giáo viên hoặc phó viện trưởng làm chỗ dựa”.

Ngô Bình nói: “Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám sinh viên, làm sao hạ bệ tôi?”

Uông Văn Sinh: “Đại nhân, mặc dù anh là võ tông, nhưng dù gì cũng là tiên nhân. Mặc dù họ là sinh viên nhưng có một số người đã là cao thủ cấp chân quân rồi”.

Ngô Bình biết cậu ta lo lắng điều gì, cậu ta đang lo anh đánh không lại đám sinh viên đó sẽ bị mất mặt. Anh mỉm cười, nói: “Anh yên tâm, nếu đến cả sinh viên của học viện mà tôi cũng không đối phó được thì tôi cũng không cần làm giáo viên nữa”.

Uông Văn Sinh ngơ ngác, nói: “Đại nhân cẩn thận vẫn hơn”.

Ngô Bình: “Họ còn nói gì nữa không?”

Uông Văn Sinh: “Họ còn tìm một số vấn đề võ học hóc búa để anh giải đáp. Nếu đại nhân không trả lời được thì họ sẽ cười nhạo đại nhân”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này cũng không thành vấn đề, là một giáo viên, nếu tôi không thể truyền thụ võ đạo và giải đáp thắc mắc thì cũng không có tư cách làm giáo viên của học viện”.

Uông Văn Sinh thấy Ngô Bình tự tin đến vậy thì cuối cùng cũng thở phào. Đúng vậy, tả thần tướng đại nhân là người từng chiến đấu ở không gian tà ma, sao có thể sợ một đám sinh viên được?

Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta, nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cậu, đi thôi nào”.

Anh vào đến đại sảnh thì đứng ở cửa, mọi người bên trong bỗng im lặng, vô số cặp mắt đổ dồn về phía anh.

Mấy người Thiết Huyền vỗ tay trước, những người khác cũng vỗ tay theo sau, chào đón võ tông nhất phẩm là anh gia nhập học viện võ đạo.

Viện trưởng La Đạo Nhất cũng có mặt, ông ta cười ha ha nói: “Mọi người yên lặng, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, đây là giáo viên bốn sao mới của chúng ta, võ tông bậc một, Ngô Bình”.

Ngô Bình thấy có mấy trăm người trong đại sảnh thì liền chắp tay chào mọi người.

La Đạo Nhất mỉm cười, nói: “Thầy Ngô là người rất có gốc gác, anh ấy là đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, là thủ lĩnh của Thiên Long. He he, nghe nói thầy Ngô còn tinh thông đan đạo, y thuật, là một người toàn năng”.

Mọi người giật mình, rất nhiều sinh viên đều khiếp sợ trước những thân phận của Ngô Bình.

Một giáo viên bước ra từ trong đám đông, nói: “Viện trưởng, đây là một trong hai giáo viên bốn sao của học viện chúng ta, thiết nghĩ nhất định thực lực của thầy Ngô sẽ rất đáng sợ, hiểu biết về võ đạo cũng vượt xa chúng tôi”.

Ngô Bình nhìn sang người đang nói, anh ta tầm ba mươi tuổi, là một chân quân anh biến. Thiết Huyền âm thầm truyền âm, nói: “Anh Ngô, người này tên Âu Dương Ngọc, là giáo viên một sao, võ tông bậc bốn, là người của Đỗ Pháp Tương”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi