THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2644

Cùng lúc đó, trên không trung, chín ngôi sao sáng rực, một sức mạnh to lớn khó lường, cứng rắn, thống trị đất trời, giáng xuống giữa đại sảnh.

Mọi người trừng mắt há miệng, đây… Chính là Vũ Bộ?

Ngô Bình âm thầm vận dùng tâm pháp, khẽ niệm chú ngôn, đi ra bước thứ hai. Bỗng chốc, cơ thể bắt đầu phát sáng một cách rực rỡ. Mà mỗi bước của anh, dưới mặt đất đều để lại một dấu chân phát sáng, trên dấu chân ẩn hiện pháp ấn phù chú huyền diệu.

Bước thứ ba, ánh sáng trong đại sảnh bỗng biến mất, sức mạnh to lớn kia càng nặng nề hơn, sau lưng Ngô Bình thấp thoáng xuất hiện bóng dáng chín hành tinh.

Bước thứ tư, khí tức của Ngô Bình ngưng tụ tựa như khí thế sông núi đất trời xung quanh cũng tụ về phía anh vậy.

Bước thứ năm, trên một ngọn núi phía xa, một bóng sáng bay đến, giống người nhưng không phải người, như quỷ nhưng lại chẳng phải quỷ, vô cùng mờ mịt, nhưng biết được lúc này, Ngô Bình là cao quý nhất nên thì cúi lạy anh.

Bước thứ sáu, sao trăng mất ánh sáng, núi sông trỗi dậy, vạn linh đồng cảm, vô vàn quỷ, thánh, tinh linh, từ bốn phương tám hướng tề tựu, cúi lạy Ngô Bình.

Bước thứ bảy, các quỷ thần yêu ma đều bay trên đầu Ngô Bình, tạo thành một vầng sáng khổng lồ.

Bước thứ tám và bước thứ chín, Ngô Bình liên tục hoạt động, sau đó điểm tay, quát lớn: “Chuyển!”

Một luồng thần quang bay ra, đối diện với cửa, một ngọn núi cao cả trăm mét đột nhiên nâng lên cao, bay về phía xa. Không lâu sau, bỗng nổ vang vọng, ngọn núi lại chuyển sang chỗ khác!

Mọi người kinh ngạc, đây chính là dời núi lấp biển trong truyền thuyết sao?

Ngô Bình khẽ cười, nói: “Để mọi người chê cười ròi, tu vi tôi có hạn, chỉ có thể dời được ngọn núi nhỏ này thôi”.

Cả sân yên lặng tĩnh mịch, thật sự quá kinh ngạc! Không chỉ chiêu thức dời núi của Ngô Bình, mà Ngô Bình lại thể hiện được Vũ Bộ chân chính ngay nơi này! Phải biết rằng, đây là vấn đề võ học mà không một ai trong học viện võ đạo giải quyết được!

Chu Đồ trợn mắt há mồm: “Đây… Uy lực của Vũ Bộ, kinh khủng đến vậy!”

Thật ra, Ngô Bình dùng không phải là sức mạnh của anh, mà là anh mượn sức mạnh của thiên cang, xua thần sai khiến quỷ, ra lệnh cho họ dời núi.

“Khâm phục! Anh Ngô đúng là kỳ tài!”, Thiết Huyền cảm khái, nói rồi khẽ thi lễ với Ngô Bình.

La Đạo Nhất cười nói: “Tốt thật, đây mới là giáo viên bốn sao!”

Ngô Bình lộ ra một chút bản lĩnh khiến, mọi người kinh ngạc, đến lúc này không còn ai dám gây khó dễ với anh như Âu Dương Ngọc.

Vẻ mặt Âu Dương Ngọc trắng nhợt, đứng ngây tại chỗ, mãi một lúc cũng không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

Mà trong đám người, một học sinh mang theo vẻ mặt khó coi. Cậu ta nhận được lệnh, đêm nay phải thách đấu với Ngô Bình, nhưng xem ra cậu ta cũng không phải là đối thủ!

Nhưng lời của người kia, cậu ta không dám không nghe, người này cắn răng đi ra nói: “Thầy Ngô. Học sinh Lưu Tượng Uy, vừa nãy nhìn thấy Vũ Bộ của thầy, trong lòng vô cùng khâm phục. Học sinh đang học “Linh Phi Quyền” trong ba mươi sáu võ đạo, có nhiều chỗ vướng mắc, mong thầy Thầy Ngô chỉ điểm đôi chút cho học sinh”.

Nói thì nghe rất hay, ý nghĩa thật chính là đang thách đấu với Ngô Bình. Học sinh khiêu chiến với thầy hướng dẫn cũng không còn lạ trong học viện Võ Đạo, nhưng Ngô Bình là thầy hướng dẫn mới đến, ngày đầu tiên đã bước ra thách đấu, mục đích không cần nói cũng hiểu.

Ngô Bình không sợ không giận, bình tĩnh nói: “Được thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi