THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2687

Ngô Bình sảng khoái đồng ý: “Được chứ. Chỉ cần có đủ dược liệu, tôi có thể luyện bất cứ lúc nào”.

Kỷ Nhược Phi: “Dược liệu thì nhà họ Kỷ tôi có rất nhiều. Chi bằng thế này đi, anh có thời gian thì cùng tôi về nhà họ Kỷ một chuyến”.

Ngô Bình: “Được. Ngoài ra tôi viết mấy đơn, cô chuẩn bị sẵn dược liệu trên đơn trước nhé”.

“Được”.

Sau khi chia tay, Ngô Bình quay về nhà.

Anh vừa về nhà thì Đường Môn đã cho người đến tìm anh, nói rằng Lỗ Mộc Trực của gia tộc Thần Công muốn đến thăm.

Lần trước vốn dĩ Lỗ Mộc Trực định đến Đường Môn tìm gặp anh nhưng sau đó không đến, anh cũng không đợi. Giờ nghe ông ta đến, Ngô Bình liền ra cửa đón tiếp ngay.

Lỗ Mộc Trực tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, mặt mày buồn bã, lúc nhìn thấy Ngô Bình thì liền chắp tay nói: “Chào Ngô công tử”.

Ngô Bình: “Lỗ gia chủ khách sáo rồi, mời vào trong”.

Vào đến phòng khách, hai bên ngồi xuống, Lỗ Mộc Trực nói: “Lần trước vì có việc nhà, không thể đến đúng hẹn, giờ tôi xin tạ lỗi với công tử”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Không sao, chẳng phải chúng ta đã gặp mặt rồi đây sao? Ông Lỗ, chắc Đường môn chủ đã nói chuyện của tôi cho ông biết rồi, không biết ông có thể ra mặt, giúp tôi thành lập ngoại viện Thục Sơn không?”

Lỗ Mộc Trực nói: “Có thể ra sức vì công tử là vinh hạnh của tại hạ”.

Ông ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Có điều, tại hạ cũng có chuyện nhờ công tử giúp đỡ”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông Lỗ cứ nói thẳng”.

Lỗ Mộc Trực: “Đường môn chủ nói cậu có thể luyện đan dược, y thuật hơn người, gia tộc Thần Công của tôi có một vị lão tổ tự phong ấn mình trong máy móc, không cách nào đánh thức. Không biết công tử có cách nào không?”

Ngô Bình tò mò hỏi: “Tự phong ấn mình trong máy móc sao?”

Lỗ Mộc Trực: “Đúng vậy, tổ thượng của gia tộc thần công tôi từng tạo ra một chiếc máy thần vào thời kỳ Đại Thương. Lão tổ nhà tôi vì muốn trường sinh đã hợp làm một với chiếc máy thần, nhưng sau khi hợp nhất thì ông ấy cũng mất đi ý thức, không cách nào đánh thức được”.

Ngô Bình: “Ông muốn tôi đánh thức lão tổ nhà ông sao?”

Lỗ Mộc Trực: “Đúng vậy, kỹ thuật thần công của lão tổ nhà tôi mạnh gấp mười lần tôi, nếu có ông ấy thiết kế thì còn gì bằng nữa”.

Ngô Bình nói: “Được”.

Lỗ Mộc Trực vui mừng: “Cảm ơn công tử, nếu có thể thì bây giờ mời công tử cùng đi với tôi một chuyến”.

Ngô Bình: “Mời ông Lỗ dẫn đường”.

Lỗ Mộc Trực chỉ rõ hướng đi, Ngô Bình thi triển thuật độn, hai người cưỡi mây, nhanh chóng đến chỗ của gia tộc thần công, đấy là một vùng núi trùng điệp.

Họ đến một trấn nhỏ trước, sau khi vào trong trấn, Ngô Bình đã phát hiện khắp nơi đều có cơ quan và bẫy. Chỉ có điều những cơ quan và bẫy đó đều đã bị khóa lại, một khi gặp nguy hiểm thì chỗ này sẽ trở thành nơi nguy hiểm nhất thế gian.

Phía sau trấn có một trại, đấy là khu vực nòng cốt của gia tộc thần công, chỉ có những thành viên cốt cán mới có thể ra vào.

Ngô Bình được mời vào trong trại, anh thấy bên trong khắp nơi đều là những kiến trúc nguy nga, có đến mấy ngàn kiến trúc, phong thái bất phàm, cứ như đang trong tiên giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi