Chương 2695
Thiếu niên ngây người, sau đó cười ha ha: “Một tay, trong vòng ba chiêu đánh bại tôi? Cho dù anh là Thiên Tiên, cũng không làm được!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói tên anh đi”.
Thiếu niên nói: “Hình Thế Kiệt!”
Ngô Bình nói: “Hình Thế Kiệt, cậu có thể ra tay rồi”.
Hình Thế Kiệt lập tức lao về phía Ngô Bình, Ngô Bình nhẹ nhàng đánh một chưởng, chưởng của hai người họ giao nhau.
Vô thanh vô tức, tay của Ngô Bình bị bật ra, anh cảm thấy, sức mạnh bản thân đánh ra lại bị thân thể đối phương hấp thụ, sau đó đánh ngược trở lại.
Anh rất nhanh đã phán đoán được, đây là một loại tương tự như ý nghĩa võ đạo, chỉ là vẫn đang ở sơ cấp, chưa đạt đến mức độ thành thục.
Anh cười lạnh một tiếng: “Cậu chỉ dựa vào chút bản lĩnh này sao?”
Nói xong, anh lại đánh ra chưởng thứ hai.
Chưởng này, anh dùng ý nghĩa võ đạo chân chính, chưởng lực đánh ra, phương hướng ngược lại. Đối phương muốn bắn ngược thì nhưng không thể nào làm được, cuối cùng chỉ có thể tự mình đỡ lấy.
Tu vi của người cách xa Ngô Bình, một chưởng này lập tức khiến cậu ta bay mấy chục mét, nặng nề đập xuống đất.
“Ầm!”
Ngô Bình thuận thế đạp một chân, mũi chân đè vào tim đối thủ, chỉ cần anh khẽ dùng lực, thì thiếu niên này sẽ chết chắc.
Thiếu niên cảm nhận được uy hiếp đến tính mạng, ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ khiếp sợ.
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Cậu sợ chết không?”
Cậu trai tái mặt. Tất nhiên là cậu ta sợ chết. Bây giờ cậu ta có tiền, có phụ nữ, đó là cuộc sống mà trước kia cậu ta còn chẳng dám nghĩ đến. Vậy nên cậu ta muốn sống tiếp!
“Sợ!”, cậu ta nghiến răng đáp.
Ngô Bình bảo: “Nhưng cậu sắp chết rồi, có phải rất tuyệt vọng không?”
Cậu trai nhắm mắt: “Tôi sớm biết sẽ có ngày này, chỉ không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Ra tay đi!”
Ngô Bình rút chân về: “Nói đi, tại sao cậu lại có thể trở thành cao thủ trong thời gian ngắn như vậy, ai đã giúp cậu?”
Cậu ta nhìn anh, hỏi lại: “Anh không giết tôi ư?”
Ngô Bình đáp: “Giết hay không tuỳ vào tâm trạng của tôi”.
Im lặng vài giây, cậu trai mới cất tiếng: “Anh hỏi bất kỳ điều gì, tôi cũng sẽ thành thật trả lời”.
Ngô Bình bảo: “Tốt lắm. Bây giờ cậu trả lời câu hỏi vừa rồi đi”.
Cậu trai nói: “Tôi tên Triệu Thiên Lạc, trước đây làm nghề giao thức ăn, rất vất vả, thường bị ức hiếp. Có một ngày, tôi bị khách hàng khiếu nại, nền tảng trừ tôi đến hai trăm đồng, đó là thu nhập cả ngày của tôi. Cộng thêm việc bạn gái chạy theo người khác, tôi rất đau khổ, nên đã chuẩn bị tự sát”.
Nói đến đây, vẻ mặt cậu ta cứng đờ.
Ngô Bình hỏi: “Cậu tự sát bằng cách nào?”
“Nhảy sông”, Triệu Thiên Lạc đáp: “Khi tôi từ cây cầu cao hơn ba trăm mét nhảy xuống lòng sông, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra. Vào mấy giây rơi xuống, tôi cảm thấy thời gian chậm lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức”.