THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2698

Ngưng tụ phù văn ý nghĩa là một chuyện rất khó, không thể làm xong trong một sớm một chiều. Dù sao đây cũng là công pháp cấp sử thi thiên phẩm, độ khó tu luyện cực kỳ cao.

Khổ tu cả tối mà tiến triển lại rất hạn chế. Anh cũng không gấp gáp, cứ từ từ luyện, rồi sẽ có ngày thành công.

Sang hôm sau, vẫn có người tìm đến cửa khiêu chiến. Có điều không cần anh ra mặt nữa, Triệu Thiên Lạc đã đem một chiếc ghế ra để tiếp nhận khiếu chiến của đám người này.

Nhờ sự chỉ điểm hệ thống của Ngô Bình, thực lực của Triệu Thiên Lạc đã có cải thiện về chất. Trước đây cậu ta toàn luyện bừa theo ký ức thức tỉnh nên đã đi đường vòng khá nhiều. Bây giờ được danh sư chỉ điểm, rất nhiều điểm mấu chốt đã được đả thông nhanh chóng, tư duy võ học có sự thay đổi, không còn giống như xưa.

Ở nhà vài hôm, Ngô Bình chỉ điểm long vệ và Triệu Thiên Lạc tu hành.

Hôm nay, lúc đang luyện chế đan dược, anh phát hiện thiếu mất vài loại thảo dược. Sau một hồi cân nhắc, anh quyết định đến “nhà giam dưới lòng đất” một chuyến. Ở đó có một cái hố lớn, chôn rất nhiều đồ tốt, anh muốn đến đó thử vận may.

Anh chuẩn bị một chút rồi lên đường xuất phát. Chẳng bao lâu sau, anh đã đến lối vào của nhà giam dưới lòng đất.

Có một căn nhà nhỏ được xây dựng ở lối vào, với vài vị cao thủ canh gác ở đó. Anh vừa đến nơi, mấy người trong nhà đã xông ra.

Quan sát Ngô Bình một lúc, họ đều không biết anh là ai, bèn hỏi: “Đến đây làm gì?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi là Ngô Bình, đại đệ tử cao nhất của Thục Sơn kiếm phái”. Nói đoạn, anh đưa thẻ bài thân phận giắt ở thắt lưng cho họ xem.

Phía dưới có mười ba cánh cổng, trong đó có hai cổng do Thục Sơn kiếm phái nắm giữ. Đến khi anh gia nhập Thục Sơn kiếm phái mới biết chuyện này.

Mấy người kia vừa thấy thẻ bài liền vội vàng hành lễ với anh: “Hoá ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn. Mời thiếu chưởng môn vào”.

Họ nhanh chóng mở cửa lối vào, dùng cầu thang treo đưa Ngô Bình xuống.

Xuống dưới lòng đất, anh thấy ngay mười ba cánh cổng kia. Cũng giống như lần trước, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ chết, ai cũng đói đến mức ốm yếu xanh xao.

Anh đi thẳng vào cánh cổng thứ nhất, tình hình sau cổng không khác trước là bao. Điều khác biệt là những kiến trúc ban đầu đã bị dỡ bỏ, cải tạo thành một lầu trúc.

Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên lầu trúc, ánh mắt sắc lạnh, đang nhìn chằm chằm xuống hố sâu. Bên cạnh ông ta có mấy chục thuộc hạ, cũng là người quản lý của nơi này.

Sự xuất hiện của Ngô Bình khiến người đàn ông trung niên ấy cảnh giác. Ông ta đứng bật dậy rồi hỏi: “Ai đấy?”

Ngô Bình đáp: “Ngô Bình, đại đệ tử cao nhất của Thục Sơn kiếm phái”.

Người trung niên kinh ngạc, cuống cuồng đi xuống tiếp đón: “Tây Môn Lượng kính chào thiếu chưởng môn!”

Nhà Tây Môn là một trong ba gia tộc lớn của Địa Tiên Giới nhưng vẫn kém xa Thục Sơn kiếm phái. Vậy nên thân phận thiếu chưởng môn Thục Sơn mới khiến Tây Môn Lượng kính nể đến vậy.

Ngô Bình đáp: “Thì ra là anh Tây Môn. Trước đây tôi từng đến nơi này, lần này thuận đường ghé thăm, không quấy rầy anh chứ?”

Tây Môn Lượng cười đáp: “Không hề, không hề. Được thiếu chưởng môn ghé thăm là vinh hạnh của tôi”.

Nói đoạn, Tây Môn Lượng lễ độ mời Ngô Bình lên lầu trúc, còn đích thân lấy hoa quả và trà quý của mình ra thết đãi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi