THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2703

Vì vậy, khi đi đến trước tấm bia lần nữa, anh đã dễ dàng lý giải được ý nghĩa của văn bia.

Anh đứng trước văn bia nửa giờ đồng hồ, bỗng nhiên cười nói: “Hoá ra là một loại phù ấn!”

Phù ấn là một phương pháp tu hành được hình thành bằng cách kết hợp pháp ấn và kỹ thuật bùa chú. Phù ấn có thể chế thành bùa và sử dụng bất cứ khi nào, hoặc có thể đặt vào một bộ phận nào đó trong cơ thể, phát huy uy lực mạnh mẽ.

Ngoài ra, phù ấn còn sở hữu một đặc điểm, nó là thứ độc nhất vô nhị, mỗi loại phù ấn chỉ xuất hiện một cái. Nếu phù ấn thứ hai xuất hiện thì phù ấn thứ nhất sẽ biến mất. Dù hai phù ấn cùng loại ở cách nhau hàng trăm triệu dặm thì cũng không thể tồn tại cùng lúc!

Phù ấn từng rất thịnh hành ở thời Tiên quốc, trên người các tu sĩ giỏi luôn có vài phù ấn phòng thân. Sau này Tiên quốc diệt vong, truyền thừa của phù ấn cũng đứt đoạn, không còn ai biết cách dùng phù ấn nữa..

Muốn lĩnh hội phù ấn, đầu tiên phải có nghiên cứu sâu về bùa chú và pháp ấn. Ngô Bình từng có được truyền thừa của đại đế Thiên Phù, về mặt hiểu biết phù đạo tất nhiên không thành vấn đề. Mà bản chất của pháp ấn có thể được hiểu là sự biến đổi của cấm chế, biến cấm chế thành một hình vẽ phức tạp, chính là pháp ấn. Thực tế, võ ấn mà Ngô Bình học có thể xem là biến chủng của pháp ấn, là sự kết hợp của pháp ấn và võ đạo.

Anh điều động Hỗn Nguyên Tiên Lực, ngưng tụ thành một phù ấn hình vuông trong cơ thể, trôi nổi phía trên Hỗn Nguyên Tiên Lò. Phù ấn này vừa xuất hiện, hình vẽ trên tấm bia kia liền biến mất, văn tự bên trên cũng mờ đi. Chẳng mấy chốc, thông tin trên tấm bia đã biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng hiện hữu vậy.

Ngô Bình nở nụ cười: “Phù ấn này tên là Cuồng Lôi, một khi sử dụng sẽ đánh được sấm sét dữ dội, nổ chết kẻ địch”.

Đúng lúc này, có một người đi đến bên cạnh anh, lạnh lùng hỏi: “Ai cho anh vào đây?”

Ngô Bình nhìn sang. Đối phương độ hai mươi tuổi, phong thái kiêu ngạo, chắc hẳn chính là vị Tiên quân họ Hoàng kia.

Anh đáp nhẹ: “Tôi muốn vào thì vào thôi”.

Tiên quân Hoàng vừa định nổi cáu thì phát hiện văn bia và hình vẽ trên tấm bia trước mặt Ngô Bình đều đã biến mất. Người đó kinh ngạc thốt lên: “Anh thành công rồi?”

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Anh biết sao?”

Tiên quân Hoàng thở dài: “Tôi ở đây lĩnh ngộ nửa năm mới biết chúng là phù ấn”.

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, chúng chính là phù ấn”.

Tiên quân Hoàng không còn trưng ra thái độ ngạo mạn nữa, biết rằng người có thể lĩnh hội phù ấn chắc chắn là thiên tài.

Người đó ôm quyền nói: “Tôi là Hoàng Văn Hạ, nên xưng hô với anh như thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Đại đệ tử Thục Sơn kiếm phái, Ngô Bình”.

Đối phương kinh ngạc: “Hoá ra là anh Ngô, thiếu chưởng môn Thục Sơn kiếm phái. Nghe danh đã lâu! Ban nãy đắc tội anh rồi”.

Ngô Bình trả lời: “Nói rất hay”.

Rồi anh hỏi: “Làm sao anh biết đó là phù ấn?”

Hoàng Văn Hạ nói: “Phía trước có một tấm bia sứt mẻ, trên đó có ghi lại một số thứ, tôi chỉ hiểu được một ít chữ thôi”.

Ngô Bình bảo: “Hãy đưa tôi đến đó”.

Thế là Hoàng Văn Hạ dẫn Ngô Bình đến trước một tấm bia đá. Một nửa văn tự trên tấm bia đá đã mất, phần còn lại được viết bằng tiên văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi