THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2705

Lần thứ hai gặp Ngô Bình, khí tức quanh người anh đã khiến Hoàng Văn Hạ cảm thấy ngạt thở. Anh ta vội cúi người thật sâu: “Anh Ngô!”

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn anh Hoàng đã canh cổng giúp tôi”.

Hoàng Văn Hạ cười nói: “Anh Ngô khách sáo rồi. Có thể làm việc cho anh là vinh hạnh của tôi”.

Ngô Bình khẽ mỉm cười, bèn chỉ vào giữa lông mày Hoàng Văn Hạ, dùng thần niệm để truyền thông tin tương ứng của văn bia trên một trong mười hai tấm bia ban đầu cho anh ta.

Hoàng Văn Hạ vừa nhận được thông tin đã biết đây là một vận may lớn. Anh ta rất cảm kích và quỳ xuống vái lạy ngay tai chỗ.

“Cảm ơn ân huệ của anh Ngô!”

Ngô Bình đáp: “Đi đi. Có sự hỗ trợ của tôi, anh nhất định sẽ lĩnh hội được phù ấn đó”.

Khi trở về phòng đá, những người anh từng quen đều chẳng còn một ai. Anh cũng không nán lại, lập tức rời khỏi nhà giam.

Trở lên mặt đất, anh quyết định về nhà một chuyến.

Mọi thứ ở nhà đều bình thường, thay đổi lớn nhất đến từ cây hoè tiên và cây đào tiên.

Vì đây là vùng đất phong thuỷ, linh khí hội tụ, cộng thêm đất thần mà Ngô Bình đã chôn xuống, cây đào tiên và cây hoè đều sinh trưởng rất nhanh.

Cây đào tiên đã cao đến hơn ba mét, cành lá xanh tươi. Lúc này quả đào đã mọc đầy cành, anh đếm thử, thấy đã có hơn một trăm quả.

Ngô Bình không trở về, chẳng ai dám hái số đào ấy. Chỉ có Hỉ Bảo thèm quá nên lén ăn vài quả.

Nhìn thấy tình trạng của đào tiên, anh cười bảo: “Ngươi sắp biến hình rồi?”

Biến hình là một cửa ải cực kỳ khó khăn đối với tinh linh cây cỏ, biến hình thành công tương đương với tu vi của Chân quân Anh Biến. Từ đó đặt chân vào con đường tu hành, đi tu luyện công pháp của loài người.

Giọng của cây đào tiên vang lên: “Chủ nhân, còn một thời gian nữa mới đến lúc biến hình, nhưng cũng sắp rồi ạ”.

Ngô Bình gật đầu bảo: “Đến lúc ấy, ta sẽ giúp ngươi một tay”.

“Cảm ơn chủ nhân”, đào tiên đáp.

Anh lại nhìn sang cây hoè: “Cô thành công rồi sao?”

Cây hoè này đã được nối với một phần linh căn thiên địa, dẫn đến việc nảy sinh biến đổi, nên biến hình sớm hơn đào tiên.

Phần rễ của cây hoè tiên phát ra linh quang, ngưng tụ thành hình dạng một cô gái, xinh đẹp yêu kiều, mặc váy màu xanh lá. Lạ là vẻ ngoại này có bảy phần giống Vũ Phi.

Anh cười hỏi: “Cô biến hình dựa theo dáng hình của Vũ Phi ư?”

Cô ấy quỳ lạy trên mặt đất: “Cậu chủ, em thấy cô Vũ Phi rất xinh đẹp nên mới thay đổi dựa theo ngoại hình của cô ấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cũng được. Nhưng sau khi biến hình thì tạm thời không thể thay đổi nữa”.

Cô gái đáp: “Vâng, mong cậu chủ đặt tên cho em”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cô vốn là cây cỏ, lấy họ Mộc đi. Tên là Mộc Linh nhé”.

Mộc Linh mừng rỡ đáp: “Cảm ơn cậu chủ đã ban tên!”

Ngô Bình nói: “Đứng dậy đi, sau này là người một nhà rồi”.

Mộc Linh đứng dậy, tựa như một cô hầu vậy, không rời Ngô Bình nửa bước. Điều này khiến đám tôi tớ như Mộc Lan không còn việc gì để làm, không khỏi có ý kiến với cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi