THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2732

Anh nhướng mày nói: “Tôi không đưa thì sao?”

“Không đưa thì chết!”, người đồ trắng giơ tay ra, luồng sáng màu xanh bay ra quấn quanh cổ Ngô Bình.

Ngô Bình cười mỉa, tay anh chụp lấy ánh sáng màu xanh, sau đó đấm một cú vào ngực người đồ trắng.

“Ầm!”

Âm thanh cực lớn vang lên, người đồ trắng đứng như trời trồng tại chỗ, thất khiếu chảy máu, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, kinh ngạc và khó tin nhưng ngay sau đó, nó lập tức mất đi thần thái, chủ nhân của nó đã chết!

Người áo xanh giật mình, giận dữ nói: “Ngươi dám giết sư huynh ta sao?”

Hắn ta hét lớn, ánh sáng bùa lóe lên. Không ngờ hắn ta lại chạy mất, không dám đấu với Ngô Bình.

Ngô Bình cười lạnh, anh không đuổi theo mà lấy pháp khí chứa đồ trên người tên áo trắng rồi cho thi thể đối phương vào trong lò luyện Minh Thần, luyện thành đan nguyên anh.

Anh quan sát pháp khí, bên trong có rất nhiều thứ tốt, đa phần là dược liệu.

Ngô Bình cất đồ xong thì tiếp tục hái thuốc. Anh biết mình cần phải khẩn trương, hai người này xuất hiện chứng tỏ người bên ngoài Long Hổ Sơn đã vào trong tiên cảnh Long Hổ.

Ngô Bình tiếp tục hái thuốc một lúc rất lâu thì bỗng nhiên cảm giác ở phía trước mé trái có sóng năng lượng rất mạnh truyền đến. Anh lập tức bay lên không, lao về phía đó.

Anh bay được hơn nghìn mét thì nhìn thấy một ngọn núi thần khổng lồ, ngọn núi cao mười vạn trượng, vô cùng đồ sộ. Một nửa đỉnh núi khuất sau những đám mây, thấp thoáng có thể nhìn thấy một cánh cửa núi khổng lồ sừng sững ở đó.

Dưới chân núi có một quảng trường lớn do con người xây dựng, mặt đất lát đá hoa cương. Có hơn nghìn người đang ở trên quảng trường, họ đến từ hai thế lực khác nhau, đứng tách thành hai nhóm.

Ngô Bình tinh mắt, vừa nhìn là nhận ra có một số đệ tử Long Hổ Sơn, anh đáp xuống.

Mấy người đó nhìn thấy anh thì đều thắc mắc: “Trương Linh Bảo, sao anh lại đến đây?”

Ngô Bình nói: “Tôi đến xem thử”.

Một người nói: “Trương Linh Bảo, Long Hổ Sơn chúng ta chỉ có mười vé lên núi, anh đến cũng vô dụng thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Vé lên núi gì cơ?”

Người đó chỉ về phía núi thần, nói: “Anh không nhìn thấy cầu thang bằng vàng kia sao? Đi lên theo cầu thang đó, mỗi khi tới một vị trí thì sẽ có được phần thưởng từ núi thần. Có điều, phần thưởng chỉ được phát một lần, người đi trước nhận được rồi thì người sau sẽ không còn cơ hội nữa, trừ khi có thể lên cao hơn”.

Ngô Bình nhìn theo hướng đối phương chỉ, anh thấy một cầu thang khổng lồ, kéo dài mãi lên trên, cho đến khi chìm vào trong mây. Cứ một trăm bậc thì sẽ có một điểm dừng chân, lúc này đã có người ngồi ở vị trí trên ba ngàn bậc thang nghỉ ngơi, người thứ hai thì đang ở nấc thang thứ hai nghìn mấy.

Ngô Bình: “Quy tắc do ai lập ra? Mắc gì Long Hổ Sơn chúng ta chỉ có mười người được lên?”

Một người cười lạnh lùng: “Anh nên cảm thấy hài lòng đi. Vài thế lực nhỏ chỉ có được hai suất, chúng ta vậy là khá lắm rồi”.

Ngô Bình vẫn chưa hiểu tình hình lắm nên hỏi: “Rốt cuộc núi thần này là nơi thế nào?”

Có người nói: “Nghe bọn họ nói, hình như núi thần là trung tâm của tiên cảnh Long Hổ, trên đó có đao thống của Đại La Kim Tiên”.

Ngô Bình: “Khi nào mới đến lượt chúng ta lên đó?”

“Sắp rồi! Nhưng rất nhiều người còn chẳng đi nổi ba trăm bậc đầu. Mấy người chúng tôi có thể lên được bậc một nghìn thì cũng coi như đã không làm mất mặt sư môn rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi