THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2740

Sau đó, Ngô Bình dần dần bỏ qua các kỹ xảo trước kia, từ từ dùng sức mạnh và sức đối kháng đơn thuần. Mới đầu, anh hoàn toàn không phải đối thủ, sức mạnh hai bên vừa đối đầu thì anh nhanh chóng đã rơi và thế hạ phong, bị ép đến mức không thể thở nổi.

Đến chiêu thứ năm trăm, anh mới miễn cưỡng tìm được một vài bí quyết, cũng như kỹ năng sức mạnh và đối kháng. Sau đó là một nghìn chiêu, hai nghìn chiêu, ba nghìn chiêu.

Hai thiên kiêu đến từ hai giai đoạn lịch sử khác nhau, giao đấu gần năm nghìn chiêu, không phân được thắng bại, trong lúc này, Ngô Bình dần dần học được kỹ năng sức mạnh của Si Vưu, đó là một loại pháp môn chiến đấu đơn thuần, căn bản nhất. Vì vậy, sau đó anh đã dùng kỹ năng sức mạnh, vận dụng ý nghĩa võ học và phù ấn của mình, củng cố thêm sức mạnh của chúng.

Bỗng nhiên, anh cảm thấy võ học bí mật của mình đã thăng cấp về chất, rõ ràng khoảng cách tiến đến hoàn mỹ đã gần hơn chút. Còn Si Vưu thì dần rơi vào thế hạ phong, không biết đánh qua bao lâu, Ngô Bình bỗng ra một quyền đánh ông ta bay đi.

Si Vưu lùi lại mười mấy mét, nói: “Cậu thắng rồi!”. Nói xong, thân hình ông ta biến thành từng tia sáng, tan vào hư vô.

Ngô Bình khẽ thi lễ về phía nơi ánh sáng biến mất, sau đó đẩy cánh cửa đá ra. Sau cảnh cửa, là một gian phòng nhỏ, bên trong có một cái bàn đá, đan dược được bày trên bàn, được bao bọc bởi một luồng sáng vàng.

Nhìn thấy đan dược, Ngô Bình mở to mắt, nói: “Đây là đan gì?”

Âm thanh kia lại vang lên: “Long Hổ thần đan, uống đan dược này, có thể tăng thêm sức của một rồng một hổ”.

Ngô Bình chớp mắt, hỏi: “Sức của một rồng một hổ là chừng nào?”

Âm thanh kia nói: “Sức lực một rồng, cỡ chừng sức mạnh của hơn một trăm triệu dân thường Thượng Cổ; sức lực một hổ, cỡ chừng tám chục triệu dân thường thượng cổ”.

Ngô Bình biết rõ, dân thường Thượng Cổ, mạnh hơn người hiện đại rất nhiều, bất kỳ người trưởng thành nào cũng có sức mạnh chừng trăm nghìn cân, có thể gi ết chết thú hoang.

Nói như vậy, sức mạnh một rồng một hỏ này, há chẳng phải là hơn trăm tỷ cân sao?

Anh lại hói: “Đan dược này, hiện tại tôi có thể dùng được không?”

Đối phương nói: “Tốt nhất là dùng khi Long biến”.

Long biến! Ngô Bình bỗng chốc hiểu được tác dụng của đan dược này, bèn nói: “Được, tôi biết rồi!”

Cất lấy đan dược, anh tiếp tục tìm khu kho báu thứ hai.

Lần này rất nhanh đã tìm được nơi bảo vệ báu vật, nhưng người của anh lập tức ngây người. Anh nhìn thấy trước đàn tế, có bốn người bảo vệ!

Làm sao đánh được vị thiên kiêu này chứ?

Bốn người này có hình dạng khác thường, ba nam một nữ, trang phục rất cổ xưa, khí chất bất phàm. Trên đàn tế có một cái bát ngọc, trong bát có một loại nước thuốc màu vàng nhạt.

Ngô Bình vừa xuất hiện, bốn người đều nhìn qua, còn khẽ gật đầu với anh.

Anh chỉ có thể cười khổ: “Tôi đánh với bốn á, có phải quá ức hiếp người khác rồi không?”

Một người đàn ông đeo trường cung nói: “Bốn người chúng tôi, mỗi người đều giống như anh. Bốn trận, nếu anh có thể thắng được ba trận thì có thể lấy được bảo vật này đi”.

Ngô Bình hỏi: “Thứ trên đàn tế là gì?”

“Đây là Cửu Thiên Cam Lộ mà vô số tiên dân Thượng Cổ phải cầu xin trời xanh mới có được. Loại dược này, một giọt là có thể khiến người ta trường sinh bất tử”.

Ngô Bình giật mình, nói: “Cửu Thiên Cam Lộ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi