THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2767

Anh quả thật cần phải nghỉ ngơi, nằm xuống là lập tức đi vào giấc mộng.

Buổi tối, Ngô Bình bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, anh nhíu mày: “Ai mà còn ồn ào ở ngoài thế?”

Diệp Huyền chạy đến nói: “Tiền bối, nghe nói tiền bối trở thành võ tông truyền kỳ, rất nhiều thế lực đều phái sứ giả đến muốn gặp tiền bối”.

Ngô Bình nói: “Nói là tôi đang bế quan, có việc gì ngày mai hẵng nói”.

“Vâng, đệ tử đi nói lại”, Diệp Huyền chạy ra ngoài, bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh lại.

Diệp Huyền lại quay lại nói: “Tiền bối, họ đã đi hết rồi nhưng có một người vẫn không chịu đi, đang đợi bên ngoài”.

Ngô Bình hỏi: “Ai?”

Diệp Huyền cười nói: “Một cô gái xinh đẹp, tên là Diệp Thanh Vũ”.

Ngô Bình nói: “Để cô ta vào đi”.

Người tên Diệp Thanh Vũ đã đi vào học viện Võ Đạo, còn đến tìm mình làm gì?

Diệp Thanh Vũ đi theo Diệp Huyền vào phòng khách, cô ta cúi người: “Thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Ừ, cô có việc gì?”

Diệp Thanh Vũ: “Thầy Ngô cứu mạng!”, nói rồi cô ta bỗng quỳ xuống.

Ngô Bình nhíu mày: “Đứng lên đi, có gì từ từ nói”.

Diệp Thanh Vũ lau nước mắt: “Thầy Ngô, học trò vừa nhận được tin bố mình đào được một cây thần dược, kết quả người mang ngọc thì đeo tội trong người. Nhà họ Ngụy ở Dược Thần Giới không chỉ cướp mất thần dược mà còn đánh chết bố học trò. Bây giờ người nhà học trò đều phải chạy đi lánh nạn, nhà họ Ngụy đó làm chuyện độc ác chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt. Thầy Ngô, cầu xin thầy cứu họ”.

Ngô Bình nhíu mày nói: “Nhà họ Ngụy ở Dược Thần Giới có cao thủ?”

Diệp Thanh Vũ nói: “Nhà họ Ngụy có một Tiên Quân và một pháp bảo tổ truyền. Hơn nữa nhà họ Ngụy còn có quan hệ thân thiết với Tiên Giới, là một đại diện của tông môn hàng đầu nào đó ở Côn Luân”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ cô từng nói Dược Thần Giới còn có không ít cấm địa?”

Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Đúng thế, Dược Thần Giới có hai cấm địa sinh mệnh, mặc dù bên trong có rất nhiều bảo dược, thần dược nhưng con người khó đến gần, kẻ đi vào chắc chắn sẽ chết”.

Ngô Bình gật đầu: “Vừa lúc tôi cũng muốn đến Dược Thần Giới một chuyến, tiện thể giải quyết phiền phức giúp cô”.

Diệp Thanh Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, nói thế nào cô cũng là học sinh mà tôi tiến cử. Chuẩn bị một chút đi, tối nay chúng ta xuất phát”.

Sở dĩ muốn đến Dược Thần Giới là vì sau khi linh khí khôi phục, sẽ có rất nhiều người đi vào, đến lúc ấy muốn đến hái thuốc thì cũng không tiện như hiện giờ nữa.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình dẫn Diệp Thanh Vũ đến Địa Tiên Giới, anh lại lấy Địa Tiên Giới làm bàn đạp để đến Dược Thần Giới.

Dược Thần Giới – nghe tên là biết, nơi này có rất nhiều dược liệu, nhưng nhiều năm nay, số lượng bị đào cũng chẳng ít, tài nguyên cạn kiệt, thay vào đó là một số lượng lớn vườn thảo dược nhân tạo, đa số những vườn thảo dược này đều bị các thế lực lớn nhỏ ở Côn Lôn kiểm soát.

Thậm chí ngay cả Thục Sơn kiếm phái cũng có một vườn thảo dược của riêng mình, còn phái người đến quản lý.

Đi vào Dược Thần Giới, Diệp Thanh Vũ lập tức liên lạc với người nhà, rất nhanh, cô ta đã dẫn theo Ngô Bình tìm được người nhà.

Ở một ngọn núi hoang, từ trong một hang động bẩn thỉu tràn ngập mùi thú dữ có vài người đi ra, già lẫn trẻ, nam lẫn nữ, đến mấy chục người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi