THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2786

Ngô Bình lại hỏi: “Ai nắm giữ hai chú phù này?”

“Tả, hữu hộ pháp của Thần Chú Môn”, Ỷ Thiên đáp.

Ngô Bình nói ngay: “Lập tức trấn áp họ!”

Chú linh Ỷ Thiên liền phát ra chú lực, tức thì khoá chặt hai người vẫn đang trấn thủ ở sâu trong Thần Chú Môn. Hai người này cầm chú phù, có thể ra tay bất kỳ lúc nào, muốn chết chung với kẻ thù!

Nhưng bất thình lình, hai luồng chú lực đánh vào ý thức của họ. Cả hai run rẩy, thất khiếu chảy máu, thần hồn bị chú lực mạnh mẽ kia giế t chết, chẳng mấy chốc đã biến thành thi thể.

Ngô Bình ngay lập tức tìm thấy hai người này và lần lượt lấy đi chú phù trên người họ, một cái là Tuyệt Thiên, một cái là Diệt Thế.

Hai phù chú này là hai viên ngọc phát sáng, một viên màu xanh, một viên màu tím. Nhìn thấy, Ngô Bình biết ngay Thần Chú Môn vẫn chưa thể luyện hoá chúng, nếu không thì bọn anh chắc chắn không có cơ hội tấn công Thần Chú Môn.

Ngô Bình tung người bay lên trời, hai tay cầm Tuyệt Thiên và Diệt Thế. Anh trầm giọng bảo: “Chú linh Ỷ Thiên đã bị tôi nắm giữ, Tuyệt Thiên và Diệt Thế cũng rơi vào tay tôi. Các người còn muốn phản kháng không?”

Ngay tức thì, những kẻ đang liều mạng chém giết đều ngừng lại. Người của Thần Chú Môn bàng hoàng nhìn Ngô Bình đang bay trên cao, lòng ai cũng ngập tràn tuyệt vọng. Thần Chú Môn, toi rồi!

Ngô Bình bảo: “Ngừng chống cự đi, tôi đảm bảo sẽ không giết các người. Hơn nữa, nếu mọi người chịu quy thuận, đệ tử hay trưởng lão đều có thể gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Thần Chú Môn cho mọi người bao nhiêu tài nguyên, Thục Sơn kiếm phái sẽ cho mọi người bấy nhiêu tài nguyên”.

Không ai muốn từ bỏ mạng sống cả. Thần Chú Môn đã không còn, gia nhập Thục Sơn kiếm phái có vẻ là một sự lựa chọn rất tốt.

Lưu Vọng Công cũng lên tiếng: “Đúng thế! Mọi người có thể lựa chọn gia nhập Thục Sơn kiếm phái. Gia nhập Thục Sơn, cuộc sống của mọi người sẽ tốt hơn trước”.

Một bên là cái chết và mất đi tất thảy, một bên là bình yên vô sự, còn được tiếp tục tu luyện và sống tiếp, phần lớn họ lập tức chọn vế sau.

Trận chiến đã ngừng. Lưu Vọng Công dẫn người tiếp quản Thần Chú Môn. Những trưởng lão và đệ tử tháo chạy trước đó cũng lục tục quay lại. Dù sao đây cũng là nơi sinh tồn của họ. Chỉ cần Thục Sơn kiếm phái giữ lời hứa, họ bằng lòng hợp tác.

Sau khi xử lý Thần Chú Môn, nhóm người Lưu Vọng Công lập tức bận rộn hẳn.

Ngô Bình cũng không vội vào Thần Chú Động Thiên, dù gì bây giờ nó cũng đã thuộc về Thục Sơn kiếm phái. Đám người Lưu Vọng Công ở lại, còn anh trở về ngoại viện Thục Sơn, tiếp tục chủ trì buổi kiểm tra người mới.

Bởi vì đã có đủ người đến tham gia kiểm tra, cuối cùng ngoại viện Thục Sơn thu nạp được một nghìn hai trăm đệ tử mới. Sắp tới, những đệ tử này sẽ trải qua đánh giá trong một năm. Trong giai đoạn này, những người có biểu hiện tốt có thể trở thành đệ tử ngoại viện chính thức. Thiên tài trong số họ còn được đào tạo trọng điểm.

Tuy ngoại viện Thục Sơn nhiều việc, nhưng mỗi chuyện đều được phụ trách bởi các trưởng lão khác nhau của Thục Sơn. Ngô Bình không cần phải can dự mọi chuyện, chỉ cần nói với họ cần làm thế nào là được.

Bận bịu ở ngoại viện sống ba ngày, Ngô Bình mới được trở về Địa Tiên Giới. Đến Thục Sơn kiếm phái, anh phát hiện các đệ tử ngoài cửa núi đều có vẻ mặt kỳ lạ. Thấy Ngô Bình quay lại, một đệ tử vội vàng nói: “Đại sư huynh à, đừng về!”

Ngô Bình thấy lạ, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Đệ tử ấy thở dài: “Tổng bộ Thục Sơn đổi chủ. Những người này phái một nhóm người xuống, chính thức tiếp quản Thục Sơn kiếm phái. Chưởng môn bị đưa đến Tiên Giới tống giảm. Các vị phong chủ, điện chủ đều bị giáng chức xuống làm trưởng lão bình thường. Thân phận của thiếu chưởng môn cũng bị lấy đi rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi