THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2933

Không lâu sau, hai bên đã chuẩn bị xong. Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đứng trong trận vận chuyển, một ánh sáng loé lên, cả hai liền biến mất.

Cảm giác như thể một giây hoặc vài phút đã trôi qua, trước mắt Ngô Bình sáng lên, anh đã xuất hiện trong một cung điện.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, chúng ta đã đến Thiên Địa kiếm tông rồi!”

Cả hai vừa bước ra cung điện, Ngô Bình đã nhìn thấy quảng trường bên ngoài có hàng trăm tu sĩ đang tò mò nhìn anh.

Lưu Dịch Phong cười bảo: “Đây đều là đệ tử của Thiên Địa kiếm tông. Chắc chắn là họ nghe tin cậu sắp đến nên chủ động tới nghênh đón”.

“Kính chào công tử!”, tất cả đồng thanh. Họ đồng loạt hành lễ với Ngô Bình, cung kính vô cùng.

Ngô Bình gật đầu nhìn họ, vì đôi bên chưa thân thiết nên anh không nhiều lời.

Lưu Dịch Phong dẫn đường. Cả hai băng qua quảng trường, đối diện là những toà kiến trúc nối nhau san sát, tráng lệ vô cùng, ngay cả hoàng cung ở nhân gian cũng không thể sánh bằng.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, nơi đây chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta!”

Ngô Bình cảm thán: “Nhiều toà nhà như thế, xem ra đệ tử của Thiên Địa kiếm tông rất đông đảo”.

Lưu Dịch Phong mỉm cười: “Thiên Địa kiếm tông có từ lâu đời, các trưởng lão và một số đệ tử đều đã lập gia đình, nhân khẩu khá đông”.

Ngô Bình hỏi: “Thiên Địa kiếm tông có bao nhiêu đệ tử?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Đệ tử của Thiên Địa kiếm tông nhìn chung chia thành năm cấp. Cấp thấp nhất là đệ tử bình thường, chiếm số lượng nhiều nhất, không đến một triệu thì cũng mấy trăm nghìn người. Đệ tử bình thường không nhất thiết sẽ ở Thiên Địa kiếm tông, thường thì họ chỉ học công pháp cơ bản. Đa số họ học được vài năm là ra ngoài mưu sinh. Mục đích gia nhập Thiên Địa kiếm tông của họ quá nửa vì muốn kiếm việc làm”.

“Trong số các đệ tử bình thường cũng có những người có thiên phú. Họ sẽ được chọn ra để truyền dạy nhiều công pháp hơn, hận nhiều tài nguyên hơn và được gọi là đệ tử kinh truyền. Những người ưu tú trong số các đệ tử kinh truyền sẽ được chú trọng bồi dưỡng, trở thành đệ tử chân truyền”.

“Mấy trăm đệ tử kinh truyền thường sinh sống và tu hành cùng nhau, công pháp được học và tài nguyên được nhận đều giống nhau, và vẫn đang trong giai đoạn sàng lọc. Còn đệ tử chân truyền thì khác, mỗi đệ tử chân truyền đều có một trưởng lão được chỉ định truyền dạy công pháp, hết lòng chỉ bảo, tài nguyên họ được nhận cũng nhiều. Trong hàng triệu đệ tử bình thường, có khoảng vài chục nghìn người có thể trở thành đệ tử kinh truyền, và chỉ chừng ba nghìn người có thể trở thành đệ tử chân truyền thôi”.

“Xếp trên đệ tử chân truyền là đệ tử thân truyền. Đệ tử thân truyền là những người có tư chất tốt được các trưởng lão khá mạnh chọn ra trong các đệ tử chân truyền để tiến hành bồi dưỡng. Có đôi khi đệ tử thân truyền sẽ là đệ tử ưu tú, ví dụ như cậu. Cao cấp nhất chính là đệ tử ưu tú. Hiện tại Thiên Địa kiếm tông có hai mươi ba đệ tử ưu tú, do thân phận tôn quý nên đệ tử ưu tú thường được tôn xưng là công tử”.

Nghe đến đây, Ngô Bình bèn nói: “Tôi nhớ ông từng nói nơi này có một lãnh địa của riêng tôi?”

Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tất nhiên là có. Lãnh địa của cậu đã được chuẩn bị từ trước. Bây giờ cậu có muốn đến xem không?”

Ngô Bình gật gù: “Tông chủ còn đang bế quan, tôi lại không có người quen ở đây, đến đó xem cũng được”.

Lưu Dịch Phong gật đầu: “Được, mời cậu theo tôi”.

Thế là Ngô Bình lại theo Lưu Dịch Phong bay thêm một quãng. Lúc bay trên trời, Ngô Bình nhìn thấy một đất nước được bao quanh bởi núi cao, ở giữa là một bồn địa rộng mấy trăm nghìn ki-lô-mét vuông, hàng nghìn dặm mảnh vườn màu mỡ, bò dê đi thành từng đàn, cánh đồng bát ngát mênh mông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi