THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2959

Ngô Bình tới trước con rối Thần Cơ, anh giơ tay vỗ một cái vào con rối, nói: “Lỗ Ngọc, nghe được lời tôi nói không?”

Rất nhanh, một giọng nói máy móc vang lên: “Ngô công tử, tôi đợi cậu rất lâu rồi”.

Ngô Bình: “Bây giờ thời cơ đã chín muồi, tôi có thể cứu ông ra ngoài rồi”.

Lỗ Ngọc: “Công tử, trong Thần Cơ này có rất nhiều kết cấu phức tạp, trước khi cậu ra tay phải tìm hiểu nó cho kỹ”.

Ngô Bình: “Ồ, tìm hiểu thế nào?”

Lỗ Ngọc: “Đơn giản lắm, cậu chỉ cần đưa thần niệm vào trong nó thì tôi sẽ có thể truyền đạt chính xác tình hình bên trong lại cho công tử”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói có lý. Chỉ là làm vậy sẽ không có gì nguy hiểm chứ?”

Lỗ Ngọc cười nói: “Công tử yên tâm, tôi đã ở trong này biết bao nhiêu năm trời rồi, hiểu rõ cỗ Thần Cơ này trong lòng bàn tay, làm vậy tuyệt đối không có chút nguy hiểm nào”.

Ngô Bình: “Thật sao?”

Nói rồi, anh cho thần niệm thâm nhập vào trong đó.

Trong tích tắc, thần niệm của anh đã gặp phải một đạo nguyên thần cực kỳ hung hãn. Nguyên thần này cười như điên, cỗ Thần Cơ lập tức phát ra một sức mạnh khủng khiếp, lôi nguyên thần của Ngô Bình vào trong.

Cùng lúc đó, nguyên thần bị nhốt trong cỗ Thần Cơ xông ra ngoài, chui vào cơ thể của Ngô Bình.

Ngô Bình rất bình tĩnh, anh đã nghiên cứu hết kết cấu của cỗ Thần Cơ này từ lâu rồi. Đây là một con rối chiến tranh có uy lực cực lớn, cần nguyên thần ở trong nó để điều khiển.

Nguyên thần ở trong con rối, anh có thể nhìn thấy vô số tia sáng đồng loạt c ắm vào nguyên thần của anh. Anh biết, cỗ Thần Cơ này đang kết nối với mình nên không hề hoảng loạn.

Bên ngoài, Lỗ Ngọc vừa vào trong cơ thể của Ngô Bình liền cười như điên: “Tuyệt! Tuyệt vời! Cơ thể này lại ở cấp bậc Nhân Hoàng cơ đấy, ha ha…”

Rất nhanh, Ngô Bình và cỗ máy Thần Cơ đã kết nối được với nhau, trong đầu anh vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Xin chào người điều khiển, kiểm nghiệm xác nhận cậu có nguyên thần cấp chí tôn, vượt qua tiêu chuẩn của cỗ máy Thần Cơ thế nên Thần Cơ sẽ thiết lập cho cậu quyền hạn cao nhất!”

Ngô Bình cảm nhận được một luồng năng lượng rất dễ chịu và có ích đối với anh không ngừng chảy vào cơ thể mình thông qua một sợi tơ.

Anh giả vờ tức giận chất vấn Lỗ Ngọc: “Lỗ Ngọc, ông lừa tôi!”

Lỗ Ngọc cười quái gở: “Thằng nhóc, là cậu quá ngu dốt. Nhưng số cậu cũng đỏ thật đấy, lại sở hữu thể chất siêu phàm thế này!”

Ngô Bình: “Lỗ Ngọc, sao lúc trước ông lại phải vào Thần Cơ?”

Lỗ Ngọc hừ một tiếng: “Khi xưa tôi tốn mất mấy trăm năm cùng vô số tài vật quý giá và nhiều phương thức thất truyền mới tạo ra được cỗ máy Thần Cơ. Tôi quá cầu toàn, khiến Thần Cơ có yêu cầu cực kỳ cao đối với nguyên thần điều khiển nó. Thế nên những thiên tài đầu tiên vào trong đó đều bị giam đến chết. Thượng Đế nổi trận lôi đình nên vứt linh hồn sơ sinh của tôi vào trong đó xem như là hình phạt”.

“May là tôi có cách tự bảo vệ mình nên ở trong đó rất lâu. Nhưng muốn ra ngoài thì buộc phải tìm được một nguyên thần mạnh mẽ hơn mình, chỉ vậy Thần Cơ mới chịu thả tôi ra”.

Ngô Bình: “Ông là thiên tài của Đại Thương mà cũng không đạt được yêu cầu của Thần Cơ sao?”

Lỗ Ngọc lắc đầu: “Sao mà đạt cho được! Thần Cơ quá hoàn hảo, chỉ có nguyên thần hoàn hảo và mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn điều khiển được nó, sở hữu quyền hạn cao nhất”.

Ngô Bình hỏi: “Quyền hạn cao nhất là gì?”

Lỗ Ngọc: “Sau khi có được quyền hạn cao nhất thì Thần Cơ có thể biến hoá tuỳ ý, biến thành hình dáng nào cũng được. Hơn nữa nguyên thần càng mạnh thì Thần Cơ càng mạnh, vì nó có thể tiến hoá!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi