THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3000

Lúc này có một người đàn ông mặc áo choàng bạc rảo bước tới. Người này khí chất cao quý, trước ngực đeo huy chương đan sư cao cấp.

Nhìn thấy tấm huy chương này, không ít người quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Đan sư cao cấp sao? Giỏi quá!”

Người này tên là Hoàng Nguyên Sinh, đệ tử của Đan Vương Tông. Trình độ luyện đan của tông phái này rất cao, cho nên Vân Thị có ý muốn tạo quan hệ tốt với họ.

Hoàng Nguyên Sinh bước vào, liếc nhìn xung quanh thì phát hiện vị trí của mình không ở gần phía trước, sự sắp xếp chỗ ngồi này cho thấy anh ta không phải nhân vật được Vân Thị coi trọng nhất.

Mặt anh ta sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Đây là cách tiếp đãi khách khứa của Vân Thị các người sao?”

Người quản lý sắp xếp buổi tiệc vội chạy tới, cười nói: “Cậu chủ Hoàng, xin cậu vào chỗ ngồi trước, những chỗ ngồi này không được phân chia theo cấp bậc hay gì cả”.

Mặc dù người quản lý đã nói vậy nhưng Hoàng Nguyên Sinh vẫn rất khó chịu. Anh ta chỉ vào chỗ Ngô Bình đang ngồi rồi hỏi: “Nếu đã không phân thứ bậc thì bảo anh ta đổi chỗ cho tôi có được không?”

Người quản lý bất lực, đáp: “Việc này… cậu Hoàng, vị này là cậu Trương – đệ tử tinh anh của Thiên Địa Kiếm Tông”.

Hoàng Nguyên Sinh hừ một cái đáp: “Thiên Địa Kiếm Tông thì sao? Được đổi chỗ cho tôi là vinh hạnh của anh ta”.

Mặc kệ quản gia khuyên ngăn, anh ta đi thẳng tới trước mặt Ngô Bình rồi hỏi: “Anh bạn, đổi chỗ được không?”

Ngô Bình liếc nhìn anh ta, đáp: “Không đổi”.

Hoàng Nguyên Sinh cười lạnh: “Anh không nể mặt tôi sao?”

Ngô Bình cầm huy chương của đại sư luyện đan bốn sao tím để lên bàn. Hoàng Nguyên Sinh nhìn thấy huy chương thì giật bắn mình, mặt biến sắc rồi vội vã cúi gập người cung kính nói: “Xin đại sư bỏ quá cho! Tại hạ không biết thân phận của đại sư, xin hãy tha thứ cho tại hạ!”

Ngô Bình thu lại huy chương rồi hỏi: “Anh thi đan sư cao cấp ở đâu vậy?”

Hoàng Nguyên Sinh vội vã đáp: “Thưa đại sư, là ở hội quán đan sư”.

Ngô Bình bảo anh ta ngồi xuống bên cạnh. Hoàng Nguyên Sinh có ý muốn tạo quan hệ nên ở bên cạnh khom lưng nói chuyện với anh. Anh ta cười nói: “Trương đại sư, địa vị của anh ở Thiên Địa Kiếm Tông chắc chắn rất cao đúng không? Dù gì thì địa vị của đại sư luyện đan bốn sao tím cũng không khác đại sư năm sao là bao. Cũng chỉ có những thế lực mạnh nhất mới đào tạo được ra đại sư luyện đan năm sao”.

Ngô Bình: “Cũng ổn, còn anh là người của Đan Vương Tông?”

Hoàng Nguyên Sinh: “Đúng vậy, tiểu đệ là đệ tử tinh anh của Đan Vương Tông, có thể đứng top ba trong số các đệ tử về trình độ luyện đan”.

Ngô Bình không hiểu rõ về tông phái này, anh hỏi: “Vậy ở đó ai là đan sư giỏi nhất?”

Hoàng Nguyên Sinh: “Đan thuật cao minh nhất là tông chủ Sở Ngọc. Ông ấy là đan sư ba sao”.

Nói đến đây, Hoàng Nguyên Sinh tiếp: “Đại sư, tôi nghe nói Đan Đỉnh Môn có một thiếu niên chỉ mười bảy tuổi mà đã là đại sư luyện đan hai sao. Đương nhiên không thể so với đại sư nhưng so với độ tuổi đó thì quả thực là quá giỏi”.

Đan Đỉnh Môn sao? Đó là tông phái từng tồn tại cùng với kiếm phái Thục Sơn ở Địa Tiên Giới, họ quả nhiên vẫn sống rất tốt vì làm gì có thế lực nào muốn đắc tội với đan sư.

Hai người họ đang nói chuyện thì một cậu thiếu niên bước vào. Cậu ta đưa mắt nhìn quanh rồi ngồi xuống chỗ cách Ngô Bình không xa.

Hoàng Nguyên Sinh ra hiệu cho Ngô Bình đây chính là cậu thiếu niên anh ta vừa nhắc tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi