THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3044

Quả nhiên mọi người ở đó không ai bước ra cả, vị Lục Hạo Dương ở trên bảng Chân Quân chỉ một người gần nhất nói: “Bắt đầu từ cậu đi”.

Đây là một thiếu niên, cậu ta hơi sợ, bước ra nói: “Tôi không đem theo tiền”.

Lục Hạo Dương hỏi: “Cậu tên gì? Xuất thân thế nào?”

Thiếu niên nói: “Bố tôi là tông chủ nhà họ Niên”.

Lục Hạo Dương: “Tông chủ sao? Vậy thì quyên góp một tỷ tiền bùa đi”.

Một tỷ tiền bùa, nói nhiều không nhiều mà cũng chẳng ít. Thiếu niên nói: “Nhà họ Niên rất ít người, không có một tỷ đâu, mong…”

Lục Hạo Dương lạnh lùng nói: “Không có tiền thì giao người ra, bảo nhà họ Niên các cậu phái ra ba mươi tu sĩ từ cảnh giới Linh Biến trở lên đến làm người hầu miễn phí”.

Nghe nói phải cứ ba mươi người đến, thiếu niên lộ ra vẻ khổ sở: “Chuyện này… tôi không quyết định được, phải về báo lại”.

Lục Hạo Dương: “Một là đưa tiền, hai là giao người ra, hai chọn một. Cậu lập tức liên hệ với nhà họ Niên, cho cậu một ngày để đem tiền đến hoặc là đưa người đến”.

Sau đó hắn ta chỉ vào người thứ hai, cũng đưa ra yêu cầu có nội dung tương tự nhưng với những thế lực khác nhau thì sẽ đưa ra cái giá khác nhau, thế lực nhỏ thường chỉ thu một tỷ tiền bùa, còn thế lực lớn hơn một chút có thể là hàng tỷ tiền báu.

Lúc này đến lượt một người trung niên bị gọi tên, người đó lập tức nói: “Xin lỗi, bọn tôi không có tiền cũng không có người”.

Bách Lý Xuân Sơn nói: “Vậy à? Vậy thì đắc tội rồi, người đâu, nhốt vào thủy lao”.

Ngay lập tức có hai cao thủ xuất hiện đè người trung niên xuống.

Bách Lý Xuân Sơn nói: “Nếu người lúc nãy muốn đi thì bắt người nhà ông ta đem tiền đến chuộc, ông ta vốn dĩ chỉ cần trả một tỷ tiền bùa là được, giờ không có hai tỷ ông ta thì không thể ra khỏi phủ tổng đốc”.

Mọi người đều nhìn nhau, phủ tổng đốc này cũng vô lý quá.

Lúc này Chung Thuần Nhất – người được xếp hạng trên bảng Tiên Quân quét mắt nhìn người mọi lạnh nhạt nói: “Trước đó có người ra tay đánh cao thủ phủ tổng đốc bị thương, bây giờ có thể bước ra đây quyên tiền rồi”.

Chắc chắn những lời này là nói với Ngô Bình, vì chỉ có anh ra tay trấn áp một người trên phiến đá.

Ngô Bình bước ra nói: “Muốn tiền, không có; muốn người, cũng không có đâu”.

Thật ra mọi người đều đang đợi Ngô Bình, xem anh đối phó thế nào. Nếu anh có thể chịu được áp lực thì những người khác sẽ dễ nói chuyện; nếu ngay cả anh cũng không chống đối được thì mọi người chỉ đành chịu thua.

Bách Lý Xuân Sơn cười mỉa: “Trước đó không động vào anh là vì muốn cho anh một cơ hội. Thế lực của nhà họ Lý rất lớn, ít nhất phải quyên mười tỷ tiền báu nhưng anh dám ra tay với người của phủ tổng đốc thì phải gấp đôi, bây giờ anh phải đưa hai mươi tỷ tiền báu mới có thể sống sót rời khỏi đi”.

Ngô Bình lộ ra vẻ mặt như đang nhìn tên ngốc nói: “Anh nghĩ mình là ai? Anh kêu tôi đưa hai mươi tỷ thì tôi sẽ đưa sao? Dù anh là con trai tôi cũng không thể nữa kìa”.

Bách Lý Xuân Sơn nổi giận: “Tông chủ Lý, anh chắc là muốn khiêu chiến với bọn tôi sao?”

Ngô Bình: “Anh nghĩ kéo theo hai người vô dụng trên bảng Tiên Quân và bảng Chân Quân đến là có thể áp đảo được à? Anh cũng xem thường anh hùng trong thiên hạ quá đấy”.

Chung Thuần Nhất lạnh lùng nói: “Nếu cậu không biết sống chết như thế thì tôi chỉ đành ra tay với cậu”.

Nói rồi Chung Thuần Nhất bỗng vỗ tay, dưới chân Ngô Bình bỗng xuất hiện hai bàn tay lớn, trái phải hợp lại thành ở giữa muốn ép anh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi