THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3059

Quốc vương của nước Kim Ưng còn rất trẻ, năm nay hai mươi bốn tuổi, mới lên ngôi được một năm rưỡi. Khi nhìn thấy Ngô Bình từ trên trời rơi xuống, rồi lại thấy một người ở cảnh giới Thiên Tiên như Khuất Kim Tàm nằm trong tay anh mà chẳng thể chống trả, quốc vương đã đưa ra quyết định.

“Quốc vương bệ hạ, Tể tướng của ngài cưỡng ép mua bán, còn muốn giết chúng tôi. Tôi buộc phải đánh trả, bắt gã ta giao cho bệ hạ xử trí!”, Ngô Bình cao giọng.

Quốc vương liếc nhìn Khuất Kim Tàm, lập tức trầm giọng: “Gian thần! Trẫm đã sớm muốn xử lý ngươi rồi. Người đâu, lôi ra chém!”

Hoá ra thế lực của Tể tướng rất lớn, hai phần ba đại thần trong triều đều là người của gã ta. Suýt nữa quốc vương đã bị bọn họ lật đổ. Giờ thì tốt rồi, có cao nhân từ trên trời rơi xuống và bắt giữ Tể tướng. Đây là cơ hội tốt để quốc vương lấy lại quyền lực!

Ngô Bình rất bất ngờ. Anh không ngờ quốc vương mượn dao giết người, thẳng tay gi ết chết Tể tướng!

Nhưng cũng chẳng sao, mục đích của anh đã đạt được rồi.

Thấy gã ta bị lôi đi và chém đầu tại chỗ, rất nhiều đại thần đều tái mặt.

Quốc vương đứng dậy, vẻ ngoài anh tuấn cao lớn, lịch sự chào Ngô Bình: “Vẫn chưa biết cao danh quý tính của anh”.

Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, Tổng đốc nước Long”.

Quốc vương Kim Ưng kinh ngạc. Là quốc vương, hiểu biết của anh ấy vô cùng sâu rộng. Anh ấy biết đối phương tuy chỉ là Tổng đốc, nhưng quyền lực trong tay hẳn là không kém một vị quốc vương Kim Ưng như mình!

Anh ấy nói ngay: “Hoá ra là Tổng đốc Ngô. Hân hạnh!”

Ngô Bình bày tỏ: “Bệ hạ, nơi tôi ở cách quốc thổ khá xa nên cần mua một lượng lớn lương thực và rau củ, không biết ngài có thể giúp đỡ không?”

Quốc vương Kim Ưng lập tức trả lời: “Vì tình hữu nghị bang giao của hai nước, ta sẽ cử quan viên phụ trách chuyện này, cung cấp lương thực và rau củ cho quý quốc với giá vốn. Gà, thịt, cá, trứng đều có thể cung ứng”.

Ngô Bình nghĩ bụng, không ngờ vị quốc vương này biết cách cư xử thật, bèn cười đáp: “Vậy cảm ơn bệ hạ. Chúng ta là hàng xóm. Sau này bệ hạ có gặp khó khăn gì đều có thể tìm tôi. Chỉ cần giúp được, tôi tuyệt đối không chối từ”.

Quốc vương Kim Ưng cả mừng: “Cảm ơn Tổng đốc Ngô!”

Sau đó quốc vương Kim Ưng thết tiệc chiêu đãi nhóm người Ngô Bình.

Hai người vui vẻ tán gẫu trong buổi tiệc. Lúc này Ngô Bình mới biết quốc vương Kim Ưng tên Vu Kiên.

Vu Kiên uống vài chén rượu rồi nên nói nhiều hơn hẳn. Vẻ mặt anh ấy đượm buồn: “Tổng đốc Ngô, thật ra một quốc vương như ta cũng chịu nhiều ấm ức. Như tên Khuất Kim Tàm mà ta đã giết hôm nay, đã thao túng triều chính suốt mười mấy năm, hầu hết quan lại đều là người của kẻ này. May nhờ có Tổng đốc Ngô ra tay, giúp ta diệt trừ tai hoạ”.

Ngô Bình bảo: “Triều của ngài đã truyền được chín đời, lẽ ra phải nắm nhiều quyền kiểm soát nước Kim Ưng mới phải”.

Vu Kiên cười khổ: “Ở đây có bốn môn phái lớn, Thánh Anh Tông ban đầu đã biến mất, nhưng lại xuất hiện một Thiên Địa kiếm tông còn mạnh hơn. Ba môn phái còn lại cũng không dễ động vào. Quốc vương như ta mà gặp tông chủ của họ cũng phải hạ mình”.

Ngô Bình cười bảo: “Ngài làm quốc vương đúng là không mấy dễ chịu”.

Vu Kiên nâng chén rượu: “Tổng đốc Ngô, ta kính anh một chén!”

Trong lúc chuyện trò, Ngô Bình nhận thấy Vu Kiên là người sống tình cảm, có ấn tượng rất tốt về anh ấy. Anh bèn nói: “Sau này tôi vẫn còn có nhiều chuyện cần làm phiền bệ hạ. Vậy nên bệ hạ không cần khách sáo với tôi, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc mở lời”.

Vu Kiên trầm ngâm vài giây mới đáp: “Ở Ngô Công Lĩnh cách thành Kim Ưng tám trăm dặm có một Yêu vương, hằng năm đều bắt nước ta dâng một trăm nghìn người sống để làm thức ăn cho con cháu của Yêu vương, tính đến nay đã sáu mươi bảy năm rồi. Ta muốn giết Yêu vương nhưng năng lực có hạn, lại không có cao thủ trong tay”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi