Chương 3101
Phần lục địa này ít nhất rộng mấy triệu mẫu đất, lúc này đang có rất nhiều nông dân chạy đến từ vùng gần đó. Hóa ra lục địa này vì từng là đáy hồ nên rất phì nhiêu, trồng trọt ở đây sản lượng có thể sẽ cao hơn trồng ở những nơi khác.
Trong số đó có một gia đình hơn chục người, già trẻ lớn bé không ngừng đào bới đất, hóa ra phần đất do ai đào thì sau này sẽ thuộc về người đó nên họ làm việc không biết mệt mỏi để đào bới, xây nhà.
Ngô Bình hỏi một ông lào trong gia đình này: “Ông cụ, ông định làm ruộng ở đây à?”
Ông lão nhìn Ngô Bình: “Ừ, cậu cũng tới làm ruộng à?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi không biết trồng trọt, nhưng tôi nghĩ đất đai nơi này rất phì nhiêu”.
Ông lão nói: “Đương nhiên rồi, đất được hình thành hàng triệu năm ở đáy hồ này gọi là đất báu, là mảnh đất tốt nhất để trồng trọt nhưng bây giờ vẫn chưa thể sử dụng nó được, phải đào bới cho tơi”.
Ngô Bình hỏi: “Tôi nghe nói nơi này là địa bàn của Long Quốc, các ông chạy đến đây không sợ Long Quốc đuổi các ông đi sao?”
Ông lão không lo lắng nói: “Những người như bọn tôi đến từ các nước khác nhau, những nơi khác nhau. Thật ra với bọn tôi đất nước gì đó chẳng có gì khác biệt cả, chúng tôi đến đây khai hoang, Long Quốc chắc cũng rất vui, dù sao nơi này không sử dụng đến cũng lãng phí, hơn nữa bọn tôi sẵn lòng nộp một phần lương thực, Long Quốc có lý do gì mà đuổi bọn tôi?”
Những suy đoán của ông lão rất bình thường, Ngô Bình cười nói: “Đúng thế, các ông có thể trồng trọt, Long Quốc có thể lấy được lương thực rau củ, hai bên đều có lợi”.
Ngô Bình lại nhìn xung quanh, sau đó cử một rất nhiều người đến đăng ký những người mới đến này, anh quy định chỉ cần đăng ký, họ có thể sử dụng miễn phí mảnh đất ở đây trong vòng hai mươi năm.
Đây đúng là tin tốt, phải biết ban đầu những người này đều trồng trọt thuê ở bên ngoài, hàng năm phải giao cho thương nhân bán lương thực giùm hoàng gia khoảng ba phần tư sản lượng, trừ đi phần lương thực dùng cho gia đình thì còn lại rất ít, thường không bán được bao nhiêu tiền, còn bây giờ Tổng đốc Long Quốc không thu thuế lương thực, đó quả là là một tin tức rất tốt.
Thế là mọi người nô nức đến đăng ký, tình nguyện trở thành công dân của Long Quốc, đồng thời tin tức được lan truyền đi, nông dân các nước xung quanh lần lượt đổ xô đến đây để khai khẩn đất hoang.
Thấy ngày càng có nhiều người vào khu vực hồ Ma Long, Ngô Bình không từ chối bất cứ ai đến, chỉ cần biết cách canh tác, anh sẽ chấp nhận tất cả.
Thế là từng ngôi nhà lần lượt được dựng lên và những cánh đồng màu mỡ được khai hoang, hồ Ma Long ban đầu đang nhanh chóng thay đổi.
Sau khi hồ Ma Long biến mất, diện tích đất canh tác trong khu vực tăng hơn một trăm triệu mét vuông và rất nhiều hồ nhỏ có thể nuôi cá xuất hiện.
Một diện tích lớn như thế, đất đai màu mỡ, khí hậu thích hợp, ít nhất có thể chứa được mấy chục tỷ người.
Trong các hồ nhỏ mới được hình thành có rất nhiều loài cá, những người khai hoang đến bắt cá, sau đó bán cho người trên đảo Hưng Long, như thế có thể đổi được những vật phẩm thiết yếu trên đảo Hưng Long.
Vì thuộc nền văn minh khác nhau nên xoong, nồi, quần áo và giày dép trên đảo Hưng Long đều là những mặt hàng rất được săn lùng ở đây.
Những người khai hoang này ban đầu sử dụng đồng tiền của họ, thậm chí còn trao đổi bằng hàng hóa, Ngô Bình đã ban lệnh, bất kể đồng tiền của quốc gia nào, đến Hưng Long đều có thể đổi lấy nội tệ nơi này, theo cách đó, thương mại dần dần trở nên thịnh vượng.
Tuy nhiên, nơi nào có người, nơi đó giang hồ, chẳng bao lâu sau sẽ có người đánh nhau, có kẻ đất của người khác, còn có kẻ cướp vợ của người khác.
Thậm chí có hai tông tộc đánh nhau với quy mô lớn, một lần sẽ có hàng trăm người chết hoặc bị thương nhưng khu vực này quá lớn, hàng trăm triệu kilomet vuông, người làm phân tán khắp nơi, đầy rẫy khó khăn trong việc quản lý.