THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3103

Anh giẫm lên nền đất, kiếm vực thi triển, hai người kia biến sắc, không dám động đậy, Ngô Bình tung một quyền ra khiến hai người này ngã xuống đất, sau đó nói với vào cung điện phía sau: “Lăn ra đây”.

Ông lão có một nửa đầu bị người ta gọt mất nhưng không chết, động tác cứng đờ từ từ đi ra.

Ông lão nhìn Ngô Bình: “Không ngờ cậu còn trẻ thế mà đã có thực lực này rồi”.

Ngô Bình: “Ông là tông chủ Ma Vân Tông?”

Ông lão gật đầu: “Là tôi”.

Ngô Bình: “Người của ông đi khắp nơi làm việc xấu, ông có gì muốn nói không?”

Ông lão cười, vì chỉ có nửa mặt nên khi cười lên vô cùng quái dị: “Cường giả là vua, không có gì để nói cả. Bây giờ cậu mạnh nên cậu nói gì cũng đúng thôi”.

Ngô Bình thầm nói ông già này là người thông minh, anh nói: “Lập tức trả lương thực và người đã cướp về, đồng thời xin lỗi”.

Ông lão: “Được, chúng tôi sẽ tuân thủ”.

Ngô Bình nhìn ông lão, bỗng lên tiếng hỏi: “Có phải một nửa đầu bị chém mất của ông vẫn còn hoạt động không?”

Ông lão ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình: “Một nửa đầu này của ông rõ ràng là do tự mình chém”.

Ông lão thở dài: “Đúng thế, là tôi tự mình chém, lúc đầu tôi bị ý thức Ma Long xâm lấn, để bảo vệ mình, tôi phải ép ý thức Ma Long vào trong một nửa đầu, sau đó gọt mất”.

Ngô Bình: “Ý thức Ma Long? Chẳng phải thần Ma Long đã chết rồi sao?”

Ông lão: “Thần Ma Long là sự tồn tại của cấp Đại La, ý thức không bị tiêu diệt. Nhiều năm trước, tôi tìm được một viên châu ngọc ở dưới đáy hồ Ma Long, trong đó có ý thức còn sót lại của thần Ma Long, tôi thử luyện hóa nó nhưng bị ý thức thần Ma Long phản phệ, suýt nữa đã chết. Cuối cùng mặc dù tôi còn sống nhưng cũng chỉ còn lại một nửa bên đầu”.

Ngô Bình nhìn ông lão như nhìn tên thiểu năng: “Lá gan của ông không nhỏ nhỉ, dám luyện hóa thần Ma Long”.

Ông lão cười khổ: “Ma Vân Tông có một bộ bí pháp tên là thần thuật Đại Phệ, tôi cảm nhận được trong đó có thần niệm, tôi bèn muốn nuốt nó thử, nào ngờ nó lại là ý thức thần Ma Long, nếu tôi biết trước thì có đánh chết cũng không dám làm thế”.

Ngô Bình hỏi: “Một nửa bên đầu của ông ở đâu rồi?”

Vẻ mặt ông lão hơi quái dị: “Tổng đốc, cậu muốn lấy một nửa cái đầu còn lại của tôi làm gì?”

Ngô Bình: “Tôi và ông giao dịch đi, tôi giúp ông khôi phục nửa cái đầu kia, ông đưa tôi Ma Long Châu đó”.

Mắt ông lão sáng rực: “Nếu cậu có thể chữa trị được cho tôi thì tôi sẵn sàng tặng Ma Long Châu cho cậu”.

Sau đó ông lão mời Ngô Bình vào trong đại điện, ông ta mở một cái hộp ra, trong hộp chứa đầy hàn băng nghìn năm, dưới cùng là nửa cái đầu.

Nửa cái đầu này vẫn còn tươi mới, não vẫn còn giật nhưng nó được bao phủ bởi một lớp tơ đen, điều khiển tất cả các dây thần kinh của nó.

Ngô Bình đặt tay lên cái đầu, những sợi tơ màu đen đó lập tức bám vào tay, muốn đâm vào da thịt anh.

Sợi tơ vừa động, dấu ấn hoa sen đỏ tỏa ra một tia năng lượng, sợi tơ đen lập tức bốc cháy hóa thành làn khói xanh rồi tản đi, sức mạnh thanh tẩy của hoa sen đỏ rót vào nửa cái đầu quét sạch những sợi tơ màu đen bên trong.

Vài giây sau, cái đầu đã được thanh tẩy hoàn toàn, Ngô Bình đặt nó lên đầu ông lão, đồng thời thi triển y thuật để khôi phục lại nó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi