THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3171

La Thiên Tướng: “Tùy người mà thay đổi, đa số mất vài năm, mấy chục năm nhưng Ngô Bình dùng cách đặc biệt nên chắc không lâu, nhiều nhất là hai ba tháng”.

Chu Thanh Nghiên: “Trong trường hợp nào thì Ngô Bình mới thức tỉnh?”

La Thiên Tướng: “Tôi đã nói chuyện với Ngô Bình, thiếu sót của cậu ấy là thời gian tu hành quá muộn, bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất nên chỉ cần Trúc Cơ của cậu ấy thành công thì ý thức sẽ thức tỉnh, từ đó nhanh chóng khôi phục tu vi”.

Chu Thanh Nghiên: “Nếu chỉ tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ thì không khó”.

La Thiên Tướng lắc đầu: “Không, ngược lại là đằng khác, tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ rất khó”.

Chu Thanh Nghiên sửng sốt: “Sao tông chủ lại nói vậy?”

La Thiên Tướng: “Thiên kiêu như Ngô Bình sẽ đi con đường khác với người bình thường. Ví như cảnh giới Lực, người thường luyện đến Hoá Kình là đã khá lắm rồi. Chỉ là Hoá Kình của đa số người đều là có tiếng mà không có miếng, quá kém. Điều Ngô Bình muốn làm là luyện được Hoá Kình chân chính, thậm chí còn muốn luyện ra được thứ ghê gớm hơn – Tiên Kình”.

Chu Thanh Nghiên: “Tiên Kình ạ?”

La Thiên Tướng: “Tiên Kình là tầng cao nhất của cảnh giới Lực, giống tầng cao nhất của cảnh giới Nhân Tiên vậy. Hiệu quả của Tiên Kình gần như có thể sánh ngang với pháp lực, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ”.

Chu Thanh Nghiên bất ngờ: “Cảnh giới Lực lợi hại vậy sao?”

La Thiên Tướng: “Điều Ngô Bình hối tiếc là tu vi không thể đạt được cực hạn trước Trúc Cơ. Đến khi nó bổ sung được điều hối tiếc này thì thành tựu trong tương lai sẽ càng khiếp người hơn nữa”.

Lại nói về Trương Tiểu Bình đang luyện Minh Kình trong quan tài, anh chưa luyện được bao lâu đã mơ hồ nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, có phải sức mạnh của mình có thể truyền dẫn qua không khí?

Thế nên anh phất tay chưởng lên mấy con muỗi đang bay, một tiếng “xì” vang lên, một con muỗi nổ tung, doạ anh giật cả mình.

Cứ như vậy, Trương Tiểu Bình hiểu ra cái gì là Ám Kình.

Luyện vài tiếng đồng hồ, trước khi trời tối lại đến quán ăn của chị Li.

Buổi tối càng đông khách hơn, lúc Trương Tiểu Bình đến thì chị Li đã bị khách kéo vào bàn chuốc rượu. Cô ấy đã uống rất nhiều, hai má đỏ lựng, nhưng người khách kia vẫn ép cô ấy uống.

Chị Li thấy Trương Tiểu Bình thì vẫy anh lại, anh lặng lẽ lại đó.

Chị Li cười giới thiệu: “Đây là em trai tôi, tôi không uống nổi nữa, thật đấy. Để cậu ấy uống thay tôi được không?”

Mục đích của đám đàn ông này là chuốc say chị Li nên đương nhiên không chịu, một gã trọc nói: “Để cậu ta uống thay cô cũng được, nhưng phải uống trước hai chai đã”.

Hai chai rượu trắng không phải ai cũng chịu nổi đâu. Dù sau khi linh khí phục hồi, thể chất con người trở nên mạnh mẽ hơn thì tửu lượng của con người cũng chỉ ở tầm nửa lít rượu thôi. Huống chi đây là rượu mạnh sáu mươi lăm độ, rượu này có thể mang đi làm nhiên liệu được luôn đấy.

Trương Tiểu Bình không nói gì, cầm một chai rượu sáu mươi lăm độ 750ml trên bàn lên, ngửa cổ uống, chẳng mấy chốc đã nốc cạn.

Sau đó anh lấy chai thứ hai, vẫn uống một hơi cạn sạch, mặt không đỏ, tim không loạn, lại còn hỏi: “Còn rượu không?”

Đám người đều đực mặt ra, gã trọc bảo anh uống hai chai rượu đứng lên, gã nhìn Trương Tiểu Bình cười nói: “Nhóc, cậu uống giỏi đấy. Người đâu, lấy thêm mười chai rượu nữa”.

Gã chỉ vào mười chai rượu mạnh nói: “Nhóc, cậu uống hết chỗ rượu này thì tôi sẽ tha cho chị Li. Nếu cậu không uống hết thì cút sang một bên cho tôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi