THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3212

Dì Hổ cười bảo: “Để tôi đưa cậu đi”.

Ngô Bình nhảy lên lưng dì Hổ. Bạch hổ sọc vàng tung người mấy cái rồi bay đi một quãng, sau đó đáp xuống một đầm lầy.

Đó là một đầm lầy lớn, có rất nhiều sinh vật mạnh sống ở đây. Lúc này, một con tiểu bạch hổ đang giao đấu với một con hoàng long dài hơn hai trăm mét.

Đây là một con chân long, năng lực dĩ nhiên rất mạnh. Con bạch hổ cũng không hiền lành, huyết mạch của nó vốn không kém loài rồng, đôi bên giao đấu kịch liệt.

Ngô Bình quan sát, sau đó lắc mình một cái đã biến thành người khổng lồ cao hai trăm mét, trong chớp mắt đã đến trước mặt một rồng một hổ, dùng hai tay tách cả hai ra.

Con hổ con thoạt đầu rất kinh ngạc, sau khi nhận ra Ngô Bình thì liền thích thú nhảy cẫng lên, đẩy anh ngã nhào xuống đất.

Ngô Bình đẩy nó ra, đoạn bảo: “Hổ Bảo, thực lực cả hai ngang nhau, đánh nhau cũng vô nghĩa. Em đứng đó xem đi, để anh đánh với nó!”

Hổ Bảo gật đầu, đến ngồi cạnh dì Hổ, làm khán giả.

Con hoàng long kia bị Ngô Bình đẩy ra nên rất sửng sốt trước sức mạnh khủng khiếp của anh. Nhưng thân là tộc chân long, nó vốn cực kỳ kiêu ngạo, lập tức phát ra tiếng rồng kêu rồi giận dữ nhìn Ngô Bình.

Anh toét miệng cười: “Không phục? Nào, ta đấu với ngươi”.

Với một cú quét đuôi của Hoàng long, mặt đất bắt đầu sụp xuống, bùn đất cuộn trào rồi bao quanh Ngô Bình, hình thành một quả cầu bùn khổng lồ. Phù văn màu vàng đất trên bề mặt quả cầu bùn lấp loé sáng, không ngừng siết chặt lại.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, quả cầu bùn nổ tung. Ngô Bình bay lên, đè mạnh con hoàng long xuống đất rồi đấm nó. Lực đấm của anh cực kỳ khủng khiếp, còn mang theo lực sát thương của sấm sét và lửa, mới đấm vài cái đã khiến nó đầu váng mắt hoa, gào thét liên hồi.

Bạch hổ con nhìn đến ngơ ngác, nói với Dì Hổ: “Mẹ ơi, anh Bình đánh hay quá, đúng là mãnh thú hình người”.

Dì Hổ cười đáp: “Mẹ cảm thấy thực lực của Huyền Bình lại được tăng lên đáng kể rồi. Trạng thái bây giờ của cậu ấy ngang ngửa với thái cổ chân nhân, Hư Tiên bình thường chắc chắn không phải đối thủ”.

Bạch hổ con bèn hỏi: “Mẹ ơi, thái cổ chân nhân mạnh lắm sao ạ?”

Dì Hổ đáp: “Ít nhất thì vào thời đó, bạch hổ chúng ta và long tộc đều phải thần phục thái cổ chân nhân”.

Đấm được vài cái, Ngô Bình bèn hỏi: “Đã phục chưa?”

Hoàng long giận dữ nhìn anh, chớp mắt vài cái, gầm gừ một tiếng, xem ra đã phục rồi.

Lúc này Ngô Bình mới buông lỏng tay: “Nguyên khí của ngươi chưa đủ, chắc là mới sinh thôi đúng không?”

Sinh linh mạnh như hoàng long cực kỳ thông minh. Nó gật đầu, đây chính là lý do nó không phục anh. Nếu nó có đủ nguyên khí thì chẳng sợ Ngô Bình đâu.

Ngô Bình bảo: “Ngươi có bệnh bẩm sinh. Thế này đi, ta sẽ chữa trị giúp ngươi”.

Hoàng long rất bất ngờ. Nó nhìn Ngô Bình, bỗng phát ra tiếng người: “Thật sự giúp được ư?”

Ngô Bình đáp: “Không tin? Thế thì thôi”. Dứt lời, anh ngoái đầu bỏ đi, đoạn nói với Hổ Bảo: “Hổ Bảo, đi thôi, chúng ta đi xem gạo tre đã chín chưa nhé”.

Hoàng long lo lắng, vội vã đuổi theo: “Nhân Hoàng, tôi tin anh, xin hãy giúp tôi”.

Ngô Bình đáp: “Không rảnh”.

Bạch hổ con nhảy lên, Ngô Bình thu nhỏ người lại rồi cưỡi bạch hổ bay đi. Con hoàng long đuổi theo sát phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi