THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3215

Tiểu Hoàng Long cho hay: “Nhân Hoàng, thân phận của tôi rất có ích cho anh. Bên cạnh những người quyền lực thượng cổ đều có hoàng long kề cận. Ví dụ như Hoàng đế, nhờ có sự giúp đỡ của hoàng long mới có thể xưng bá. Tôi đi theo Nhân Hoàng, có thể giúp anh gia tăng vận khí”.

Ngô Bình biết con hoàng long này không hề nói nhảm. Long tộc với huyết mạch này quả thật có thể mang đến vận khí cho anh.

Anh “ừ” một tiếng: “Vậy được, sau này cậu cứ đi theo tôi”.

Châm cứu xong, Ngô Bình bảo: “Chúng ta đi thôi”.

Anh đưa bạch hổ con và Tiểu Hoàng Long đến động tiên của dì Hổ.

Tuy Tiểu Hoàng Long rất mạnh nhưng có vẻ rất sợ dì Hổ. Dù sao dì Hổ cũng là bạch hổ sọc vàng trưởng thành, đạt cấp Chân Tiên, có sức đe doạ rất lớn với nó.

Loài sư tử có mạnh đến mấy đi nữa thì một con sư tử con vẫn chẳng đánh lại một con lợn, huống chi bạch hổ còn là một sinh linh mạnh ngang ngửa long tộc.

Dì Hổ hỏi: “Huyền Bình à, cậu thu phục tên nhóc này rồi à?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này nó sẽ theo tôi”.

Dì Hổ cười bảo: “Đó là phúc của nó. Nếu không nhờ cậu chữa khỏi cho nó, rất có thể nó sẽ chết yểu giữa đường”.

Câu này không nói quá chút nào. Tiểu Hoàng Long tiếp lời: “Tôi rất cảm kích Nhân Hoàng”.

Ngô Bình bảo: “Đừng gọi Nhân Hoàng nữa. Sau này cậu gọi tôi là anh Bình giống Hổ Bảo đi”.

Tiểu Hoàng Long đáp: “Được, anh Bình”.

Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn nói với dì Hổ: “Dì Hổ à, tôi muốn hái ít dược liệu, có điều vẫn chưa quá thông thuộc nơi này”.

Dì Hổ cho biết: “Thật ra gần đây không có nhiều dược liệu. Nơi có nhiều linh dược thật sự là ‘linh thổ Ngũ Hành’ cách đây mấy trăm nghìn dặm. Nhưng sinh linh ở đó đang sợ lắm, cả tôi cũng không dám tuỳ tiện đặt chân đến”.

Ngô Bình hỏi: “Linh thổ Ngũ Hành ư? Cái tên này có từ đâu vậy?”

Dì Hổ đáp: “Ngày trước có một vị toàn năng đã tạo nên linh thổ Ngũ Hành. Chín mươi phần trăm linh khí của đại lục này đều tụ về linh thổ Ngũ Hành đấy”.

Ngô Bình bảo: “Nói vậy, chắc chắn linh thổ Ngũ Hành có rất nhiều dược liệu”.

Dì Hổ nói: “Linh thổ Ngũ Hành vốn là nơi ẩn cư năm xưa của vị toàn năng ấy, lại còn có rất nhiều sinh linh mạnh. Tôi kiến nghị cậu không nên vào đó”.

Ngô Bình trả lời: “Không sao. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ rời đi ngay. Tôi còn giỏi chạy hơn cả đánh nhau đấy”.

Thấy mình không thể thuyết phục anh, dì Hổ đành bảo: “Tôi biết có một bộ lạc tộc người, cậu có thể đến đó nghe ngóng thử. Bộ lạc ấy từng có người đi vào linh thổ Ngũ Hành””

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ ghé bộ lạc ấy trước”.

Trước khi, anh bảo Tiểu Hoàng Long ngoan ngoãn nghỉ ngơi, khi về sẽ châm cứu cho nó.

Anh phi độn vài chục nghìn dặm thì nhìn thấy một bộ lạc nguyên thuỷ. Bộ lạc này có hơn vạn người, quy mô khá lớn.

Ngô Bình vừa xuất hiện ở một nơi gần bộ lạc đã bị phát hiện tức thì. Một nhóm đàn ông cao to quấn da thú, đi chân trần lao ra ngoài, vừa chạy vừa la hét mấy tiếng kỳ lạ.

Trong mắt người của bộ lạc nguyên thuỷ, kẻ xâm nhập nào cũng là kẻ địch, buộc phải tiêu diệt. Ngô Bình cũng chẳng sợ. Tay phải của Ngô Bình chỉ lên trời, một tiếng sấm bỗng chốc rền vang, cả chục triệu tia sét đánh xuống mặt đất xung quanh anh, khiến bùn đất bay tung toé khắp nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi