THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3225

Vu Kiên cười khổ: “Đào tạo cao thủ quá khó. Với số tài nguyên ít ỏi ở Kim Ưng, dù có cao thủ cũng không nuôi nổi. Đây chính là nỗi đau của nước nhỏ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một chiếc nhẫn ra. Đây là chiếc nhẫn được anh cắt từ hổ phách, bên trong chứa rất nhiều vật tư quân sự, đủ để trang bị cho ba vạn tinh binh.

Bùa chú, cung tên, áo giáp trong nhẫn đều được chế tác tinh xảo, gần như không kém cạnh trang bị dành cho tiên binh của Tiên Đình.

“Kiên à, em có thể dùng số trang bị này cho binh lính vũ trang. Có những thứ này rồi, có lẽ các quốc gia và môn phái bình thường sẽ không dám động vào em nữa”.

Sau khi nhìn rõ những món trong nhẫn, Vu Kiên cả mừng: “Anh ơi, những thứ này quý giá quá, em không biết lấy gì báo đáp!”

Ngô Bình cười nói: “Chúng ta là anh em, có phúc cùng hưởng, khách sáo làm gì?”

Rồi anh nói tiếp: “Anh đã ở đây rồi thì sẽ đi đến phía Nam một chuyến, đến nước Xích Quỷ xem thử tình hình”.

Vu Kiên rất vui: “Có anh xuất trận, những kẻ đó chắc chắn sẽ biến thành tro bụi!”

Ngô Bình giúp đỡ Vu Kiên như vậy không chỉ vì anh ấy là anh em kết nghĩa, mà còn vì nước Kim Ưng ở cạnh Hưng Long, tương đương với bức màn che chở và khu vực an toàn của Hưng Long. Một khi nước Xích Quỷ có xung đột với Kim Ưng, chắc chắn cũng sẽ đe doạ đến Hưng Long, vậy nên anh buộc phải ra tay.

Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình khởi hành đến biên giới phía Nam của Kim Ưng. Diện tích nước Kim Ưng không quá lớn, nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với diện tích nước Viêm Long ngày trước.

Phía Nam nước Kim Ưng là một cánh rừng nguyên sinh. Trong rừng ẩn nấp nhiều thú dữ, rất ít người vào.

Quận cực Nam của nước Kim Ưng là quận An Lạc. Tuy quận An Lạc nằm ở phía Nam nhưng mưa nhiều, là quê hương của gạo và cá, người đẹp vô số. Nước Kim Ưng có một câu nói: An Lạc sản sinh người đẹp từ xa xưa.

Quận An Lạc khá dài và hẹp, phía Tây là hồ Ma Long, phía Đông là núi tuyết Song Long, phía Nam có rừng nguyên sinh, nên nơi này vô cùng yên vui, người dân có cuộc sống đầy đủ cơm ăn áo mặc.

Thái thú quận An Lạc nhận được phi thư của quốc vương nên đã ở thành An Lạc để nghênh đón Ngô Bình từ sớm.

Thái thú và tuỳ tùng còn chưa đứng vào vị trí thì một tia chớp đã từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình xuất hiện trước mặt họ.

Thế là Thái thú quận An Lạc vội vã quỳ xuống: “Phúc Trường Linh kính chào Trấn quốc vương!”

Ngô Bình liếc nhìn vị Thái thú này, độ bốn mươi tuổi, mặc áo đỏ tươi, phủ phục dưới đất.

“Mời Thái thú Phúc đứng dậy”, anh nói.

Lúc này Phúc Trường Linh mới đứng lên: “Vương gia, Bệ hạ đã gửi phi thư đến, nói rằng Vương gia muốn giết bọn giặc phía Nam?”

Ngô Bình đáp: “Ta chỉ muốn đến xem thử, nếu chạm mặt thì tiện tay giải quyết”.

Phúc Trường Linh cả mừng: “Mời Vương gia đến phủ ạ!”

Sau khi ra khỏi tường thành, họ lên xe ngựa. Ngựa được dùng là Tử Long Câu, giống ngựa nổi tiếng của An Lạc, một con tuấn mã có thể đi hàng nghìn dặm trên đất liền, là phương tiện đi lại đắt đỏ nhất trong dân gian.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển. Ngô Bình nhận thấy người dân ở đây sống rất tự tại, đường sá sạch đẹp, tấp nập người qua lại, giao thương phồn thịnh. Chắc hẳn vị Thái thú họ Phúc này rất giỏi quản lý, là quan tốt.

Ngô Bình hỏi: “Thái thú à,bao lâu bọn chúng mới quấy nhiễu một lần?”

Phúc Trường Linh đáp: “Cách vài ngày sẽ đến một lần, chủ yếu là cướp lương thực và vải vóc, cà đồ trang sức và những cô gái trẻ tuổi nữa”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi