Chương 3235
Hôm đó, Ngô Bình lại giải độc thêm cho một nghìn người, nhờ đó đã đổi thêm được 100 lạng nước suối Bất Lão nữa.
Hai nghìn chiến sĩ giỏi nhất của bộ tộc Ám Nguyệt đã được Ngô Bình giải độc thành công, lực chiến đấu của họ tăng trở lại. Ngay hôm đó, họ đã tấn công và tiêu diệt đại quân của nước Xích Quỷ, làm bên nước này tổn thất hai tướng, một vương và cả đoàn quân, những người còn lại thì lập tức rút lui, không dám quay lại nữa.
Ngô Bình không quan tâm chuyện này lắm, mà chỉ lo nghiên cứu nước suối Bất Lão.
Tối đó, anh tách 29 dược lực trong nước suối Bất Lão ra, trong số này có 19 loại dược lực có tác dụng tốt với con người, năm loại không có tác dụng và năm loại có tác dụng xấu.
Sau đó, anh lại tách 19 loại dược lực ra rồi bỏ chúng vào một bình, tiếp theo anh lại tách nhỏ từng loại ra rồi cho vào các bình riêng biệt.
Anh chọn ra ba trong số 19 loại dược lực có lợi với con người rồi thêm ít dược liệu vào để luyện chế một loại đan dược có tên là Tam Bảo Thần Đan. Luyện chế đan dược này cần cho một chút nước suối Bất Lão vào, dùng nó sẽ có tác dụng tốt hơn và tránh được tác dụng phụ so với việc uống nước suối Bất Lão trực tiếp.
Anh đã hỏi Hàn Tinh và biết là họ uống nước suối Bất Lão xong sẽ gặp tác dụng phụ. Ví dụ, họ chỉ có thể sinh con gái, chứ không thể sinh con trai, hoặc có người sẽ bị biến đổi cơ thể, mọc tai nhọn, răng nanh. Thậm chí có người còn bị ảnh hưởng thần kinh.
Tam Bảo Thần Đan của Ngô Bình thì khắc phục được hết các tác dụng phụ ấy.
Luyện xong Tam Bảo Thần Đan cấp truyền kỳ thì Ngô Bình ra ngoài, anh nhìn thấy có hai cô hầu gái ở đây, ngoài ra còn có Hàn Tinh, cô ấy nói: “Anh Ngô, bệ hạ cử hai cô ấy đến hầu hạ anh”.
Ngô Bình đang định từ chối thì lại liếc nhìn hai cô gái rồi gật đầu nói: “Phiền cô cảm ơn nữ vương giúp tôi”.
Hàn Tinh lui xuống, hai cô hầu gái đi vào phòng rồi đóng cửa, một cô trong số đó vung tay lên, cô còn lại đã ngã xuống đất.
Ngô Bình ngoảnh lại rồi cười nói: “Sao nữ vương lại cải trang thành hầu gái để đến gặp tôi?”
Thì ra cô hầu gái này chính là nữ vương đóng giả thành, cô ấy lập tức biến về dáng vẻ cũ, sau đó bái lạy Ngô Bình: “Nguyệt Vũ tham kiến Nhân Hoàng!”
Ngô Bình giơ tay đỡ cô ấy dậy, nhưng vừa chạm vào người cô ấy, anh đã không muốn buông tay: “Nửa đêm cô đến tìm tôi thế này, không sợ tôi ăn cô à?”
Nguyệt Vũ kéo tay anh rồi nói: “Trong biển người mênh mông mà có thể gặp được Nhân Hoàng thì là vĩnh phúc của tôi. Đêm nay, Nguyệt Vũ sẽ là người phụ nữ của Nhân Hoàng”.
Nói rồi, cô ấy nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, để lộ ra dáng người tuyệt mỹ.
Ngô Bình mỉm cười rồi bế ngang người cô ấy lên giường rồi hỏi: “Nguyệt Vũ, sao em trở thành Nhân Vương được?”
Nguyệt Vũ: “Cái này phải kể từ khởi nguồn của bộ tộc Ám Nguyệt, bộ tộc là con cháu đời sau của Nguyệt Thần thái cổ và Chân Nhân thái cổ”.
Ngô Bình: “Nguyệt Thần ư?”
Nguyệt Vũ: “Vâng, Nguyệt Thần đã chọc giận các vị thần nên họ mới hạ lời nguyền với tộc em, khiến chúng em không thể thấy mặt trời, chỉ có thể sống trong bóng râm”.
Ngô Bình: “Ra là vậy, Nguyệt Thần và Chân Nhân thái cổ đó sao rồi?”
Nguyệt Vũ thở dài nói: “Họ chết vì tình và để lại một cô con gái, cũng chính là tổ tiên của bộ tộc em”.
Ngô Bình đã hiểu ra, sau đó anh lấy một viên Âm Dương Bổ Hồn Đan ra cho Nguyệt Vũ uống, đồng thời giúp cô ấy hấp thu dược lực. Nửa tiếng sau, vết thương của Nguyệt Vũ đã đỡ hơn.