THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3252

Anh bay một đoạn, tới một thành thị không lớn cũng không nhỏ. Anh vào trong thành tìm một khách sạn nghỉ ngơi, sau đó nghe ngóng tình hình ở đây.

Nghe ngóng xong mới biết, không phải ai cũng có thể rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo được, chỉ có cao thủ đạt đến cấp bậc “kiếm tông” mới có thể ra bên ngoài.

Kiếm tông không phải là một cảnh giới tu hành, mà là cảnh giới kiếm đạo, là mức độ thấu hiểu đối với kiếm đạo. Ở đại thế giới Kiếm Đạo, danh xưng từ thấp đến cao lần lượt là: kiếm sĩ, kiếm sư, đại kiếm sư, kiếm tông, kiếm vương, kiếm hoàng, kiếm thánh, kiếm tổ, kiếm đạo chí tôn – chín tầng lớn.

Tu sĩ ở đại thế giới Kiếm Đạo xem trọng việc tu luyện tâm linh, họ cho rằng khi tâm linh đủ mạnh mẽ thì cảnh giới sớm muộn gì cũng sẽ tăng.

Cũng giống như thầy luyện đan, kiếm sĩ, kiếm sư đều cần một cơ cấu chứng nhận riêng, chỉ khi đạt được cảnh giới tâm linh thì mới nhận được danh xưng tương ứng.

Ở khách sạn ba ngày, vết thương của Ngô Bình cơ bản đã khỏi. May nhờ Cửu đỉnh giúp đỡ, nếu không dù anh không bị giết thì cũng mất sạch tu vi!

Trong vòng ba ngày, Ngô Bình đã lên kế hoạch xong, anh quyết định thi lấy chứng nhận kiếm tông, sau đó rời khỏi đại thế giới Kiếm Đạo.

Anh điều tra được tổ chức chứng nhận thân phận kiếm tông tên là hội quán kiếm đạo, thành phố bên cạnh có một trụ sở.

Mới sáng sớm anh đã lên đường tới thành phố bên cạnh, thành Thiên Vũ.

Thành Thiên Vũ là một thành phố khá lớn, nơi này vốn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng nhờ đã sinh ra một vị kiếm hoàng mạnh mẽ – Thiên Vũ Kiếm Hoàng, nhờ ơn của kiếm hoàng nên trấn nhỏ dần dần trở nên phồn hoa, cuối cùng hình thành thành Thiên Vũ như bây giờ.

Trên đường đến thành Thiên Vũ, Ngô Bình phi độn trên không trung. Bay được một đoạn thì anh vào một vùng hoang dã.

Anh bỗng dừng lại trên không, ánh mắt nhìn vào một nơi trên mặt đất. Trên một đống đất đá đổ nát, có một chàng thanh niên vừa tắt thở, mắt anh ta trợn trừng, vẻ mặt tràn ngập sự tuyệt vọng và không cam lòng.

Ngô Bình đáp xuống bên cạnh thi thể để quan sát, phát hiện người chết trông rất anh tuấn mạnh mẽ, lưng dài vai rộng, người mặc một bộ cẩm bào. Anh ta trúng độc nên chết, tu vi cũng không tệ, đã đạt đến cảnh giới Long Môn rồi.

Ngô Bình bỗng thấy hứng thú với người này, anh chỉ ngón tay vào giữa trán anh ta, đọc hết chút ký ức còn sót lại.

Mấy giây sau, anh biết được tình hình của người này. Thì ra người này tên là Tống Ngọc, là con vợ lẽ của nhà họ Tống – một trong ba gia tộc lớn của thành Thiên Vũ, từ nhỏ đã nỗ lực tu hành, mong có ngày thành công.

Lúc mười mấy tuổi, anh ta đã quen biết với một cô gái xinh đẹp tên Mộc Tiểu Ái. Hai người rất hạnh phúc, nhưng ngay ngày cưới của mình, vợ của anh ta đã bị anh cả làm nhục. Sau khi bị làm nhục, Mộc Tiểu Ái đã tự sát. Tống Ngọc bi phẫn cùng cực, muốn đi trả thù cho vợ, kết quả bị vệ sĩ của bà cả đánh bị thương, đồng thời cho uống thuốc độc.

Anh ta trốn khỏi Tống phủ, đi tới đây thì không kiên trì được nữa, trước khi chết anh ta vẫn còn ôm hận. Hận nhà họ Tống, hận mẹ con bà cả, hận bố, hận ông trời. Nhưng bây giờ có hận đến thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cuối cùng anh ta đã chết, ôm theo sự không cam lòng và uất hận tột cùng.

Ngô Bình thở dài, tìm được một món đồ rất thông dụng ở đại thế giới Kiếm Đạo, kiếm bài.

Ở đây, kiếm bài tương tự như chứng minh nhân dân, trên kiếm bài có ký hiệu thể hiện rõ đang ở cảnh giới nào. Ở đại thế giới Kiếm Đạo, người không có kiếm bài bất tiện đủ đường, có nó thì vạn sự hanh thông.

Ví dụ như ở khách sạn lúc trước, vì không có kiếm bài nên Ngô Bình phải nộp tiền thuê gấp mười lần. Lúc vào thành, anh cũng phải lẻn vào, đi bình thường thì không thể nào vào thành được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi