THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3272

Chủ của Hoàng Đình và chủ của Huyền Môn đều là các trưởng lão nòng cốt của Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn chia làm năm cơ quan lớn, nhưng hai trong số đó thì không làm gì, một người suốt ngày bế quan, người thì đi du lịch khắp nơi nên việc chính đều do chưởng môn và chủ của Hoàng Đình với Huyền Môn quản lý.

Mạc Liên Phong cười nói: “Tề Sinh, chúng ta đã giao hẹn sẽ tác thành cho con gái ông với em vợ tôi rồi cơ mà? Sao giờ lại có anh con rể nào xuất hiện thế này? Đừng nói là ông vơ đại một người làm con rể đấy nhé”.

Thượng Quan Tề Sinh không giận mà nói: “Ông Mạc, Trương Tiểu Bình là thiên tài y đạo, tôi đã truyền y đạo cho thằng bé lâu rồi, không thì tôi đã chẳng dẫn nó đến đây”.

Mạc Liên Phong cười khẩy rồi nói với một người thanh niên ở cạnh: “Thạch Thanh, anh rể xin lỗi cậu, hoa nhà người ta có chủ rồi, sau anh sẽ kiếm cho cậu mối khác”.

Người thanh niên tên là Thạch Thanh cười lạnh nói: “Anh, em không phục! Ngoài Mạc Thái ra thì thế hệ trẻ của Hoàng Đình có ai hơn em chứ?”

Nói rồi, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh có tư cách gì mà đòi cưới Thượng Quan Linh Nhi?”

Bị người khác chất vấn ngay trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Bình chỉ thờ ơ nói: “Tôi có tư cách hay không thì liên quan gì đến anh? Anh có phải con tôi đâu mà phải lo vụ này?”

Thạch Thanh nổi giận: “Láo lếu, dám ăn nói ngông cuồng ở đây à! Giờ tôi muốn khiêu chiến anh, dám nhận lời không?”

Ngô Bình: “Khiêu chiến tôi? Nếu đến con mèo con chó khiêu chiến mà tôi cũng phải nhận lời thì sống làm sao được? Nếu anh muốn khiêu chiến tôi thì đấu luôn trong cuộc thi Y Đạo này này”.

Thạch Thanh lạnh giọng nói: “Ai thèm thi y đạo với anh? Tôi muốn đọ thực lực kìa, dù y thuật có cao đến mấy mà thực lực kém thì cũng vứt”.

Ngô Bình: “Tôi khuyên anh đừng đòi tỉ thí với tôi làm gì, tôi mà nặng tay là anh chết luôn đấy. Anh là em vợ của ông Mạc, tôi mà đánh chết anh thì mất hay ra”.

Thạch Thanh cười khẩy nói: “Nếu anh đánh chết được tôi thì đó là bản lĩnh của anh, còn không thì hãy cút khỏi đây và tránh xa Thượng Quan Linh Nhi ra”.

Thượng Quan Linh Nhi bực mình nói: “Thạch Thanh, anh là Địa Tiên Bất Tử rồi mà lại khiêu chiến người ở cấp thấp hơn, anh không thấy xấu hổ à?”

Thạch Thanh: “Không dám đánh thì biến”.

Ngô Bình thở dài nói: “Được thôi, nếu anh thèm chết như thế thì để tôi cho anh toại nguyện”.

Anh nói với chưởng môn Huyền Hoàng: “Chưởng môn, người này một mực đòi khiêu chiến tôi, nếu tôi đánh chết anh ta thì xin người đừng trách tội”.

Hiên Viên Tịch Cổ thờ ơ nói: “Quyền cước không có mắt, ai đánh chết được đối thủ thì là bản lĩnh của người đó, không sao cả. Cậu cũng phải nghĩ cho kỹ, nhớ cậu bị Thạch Thanh đánh chết thì tôi cũng không giúp gì được đâu”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Thạch Thanh đã bước ra, Mạc Liên Phong truyền âm cho hắn: “Anh đã truyền tiên lực cấp Thần Tiên vào người cậu rồi, cậu chỉ có một cơ hội thôi nên phải nắm lấy, hãy hạ nó bằng một chiêu”.

Thạch Thanh: “Anh rể cứ yên tâm ở em, em đã nghe ngóng về thằng này rồi, nó còn chưa ngưng tụ được nguyên anh, dù không dùng đến lực Thần Tiên thì em cũng hạ nó được”.

Mạc Liên Phong: “Đừng khinh định, nó là thiên kiêu của Thiên Địa Kiếm Tông đấy, thực lực của thiên kiêu rất khó đoán, tốt nhất cậu cứ dùng lực anh truyền cho mà đánh nó”.

Thạch Thanh: “Vâng, em nhớ rồi”.

Lúc này, Thạch Thanh đã bay đến một khoảng đất trống rộng rãi, hắn ngoắc tay với Ngô Bình rồi nói: “Mau đến đây chịu chết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi