THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 328

Lâm Băng Tiên thất vọng vô cùng. Nghĩ đến mấy lời bàn tán đưa tiền cho giám khảo khi nãy, cô ấy lấy hết can đảm, hỏi một vị giám khảo không chọn mình: “Giám khảo có thể cho em biết em chưa đạt ở phương diện nào không ạ?”

Vị giám khảo này là phụ nữ, ngoài bốn mươi tuổi. Bà ta lạnh lùng đáp: “Chưa đạt? Gương mặt cô trông như hồ ly tinh vậy, tôi nhìn mà phát tởm. Hài lòng rồi chứ? Đi xuống!”

Lâm Băng Tiên cứng đờ người. Sao có thể xúc phạm người khác như thế chứ? Nước mắt lập tức tuôn ra như mưa, cô ấy cúi gằm mặt đi xuống ngay.

Rời khỏi điểm thi, cô ấy càng nghĩ càng thấy ấm ức, bèn lấy điện thoại ra để gọi cho Ngô Bình. Lúc này Lâm Băng Tiên mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ anh.

Bây giờ, Ngô Bình vừa mới đến nơi ở của Trần Lăng Sương, cuộc gọi của Lâm Băng Tiên cũng reo lên.

“Băng Tiên à, thi suôn sẻ chứ?”, anh cười hỏi.

Bên kia đầu dây vang lên tiếng khóc nức nở của Lâm Băng Tiên: “Anh Ngô ơi, giám khảo quá đáng lắm”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đừng khóc, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe cô ấy kể xong, Ngô Bình nổi trận lôi đình: “Bọn giám khảo khốn kiếp! Chờ nhé, tôi sẽ làm chủ chuyện này giúp cô!”

Anh vừa đẩy cửa, Vệ Thanh Ảnh đã bước ra nghênh đón, niềm nở nói: “Anh Ngô, anh đến rồi”.

Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Bình khiến Vệ Thanh Ảnh sởn cả tóc gáy. Cô ấy nuốt nước bọt: “Anh Ngô à, anh…”

Ngô Bình cười khẩy: “Vệ Thanh Ảnh, các cô muốn tổ chức chương trình thì tổ chức cho tốt vào, tìm một đám giám khảo ngu xuẩn sỉ nhục người khác chẳng có gì hay ho cả!”

Vệ Thanh Ảnh vừa nghe đã hiểu ra chuyện này có liên quan đến buổi tuyển chọn. Cô ấy vội vàng hỏi: “Anh Ngô à, đã xảy ra chuyện gì khiến anh không vui vậy?”

Ngô Bình đanh mặt, kể lại hai năm rõ mười. Nghe xong, Vệ Thanh Ảnh giận tái mặt, bèn đáp: “Anh Ngô, do tôi không quản lý đến nơi đến chốn. Tôi sẽ đến đó xử lý ngay. À phải, tên của thí sinh đó là Lâm Băng Tiên đúng chứ?”

“Phải”.

Cô ấy nói: “Vậy tôi đi trước nhé anh Ngô. Âu Lực nhờ cả vào anh!”

Vệ Thanh Ảnh cúi người rồi vội vã rời đi.

Vừa đến sảnh, Ngô Bình đã thấy Âu Lực, và bà mẹ ở tuổi mãn kinh đầy cay nghiệt của đối phương.

Trần Lăng Sương đã có thể đứng dậy. Cô ấy mỉm cười giới thiệu: “Bác sĩ Ngô, đây là Âu Lực. Hai người từng gặp nhau rồi”.

Ngô Bình còn chẳng buồn nhìn đến Âu Lực, chỉ nói: “Chúng ta điều trị tiếp thôi”.

Thấy Ngô Bình vẫn chưa tha thứ cho mình, Âu Lực vội lên tiếng: “Bác sĩ Ngô à, lần trước là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng, mong anh thứ lỗi”.

Mẹ của Âu Lực, người phụ nữ trung niên kia, cũng húng hắng nói: “Bác sĩ Ngô, lần trước do tôi không đúng, cậu hãy trị thương giúp con trai tôi. Trị khỏi rồi, tôi sẽ trả cho cậu một khoản tiền lớn. Nhưng nói trước, trị khỏi rồi mới trả tiền”.

Dù biết Ngô Bình có năng lực, bà ta vẫn nói chuyện bằng vẻ sai khiến vênh váo ấy.

Vừa nghe bà ta nói vậy, Âu Lực đã thấy không ổn. Anh ta giận dữ kêu lên: “Mẹ à! Mẹ đang nói gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi