THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3305

Ngô Bình có biết một người trong số này, đó chính là Trương Thiên Hoành.

Trương Thiên Hoàng lúc này không còn khí thế gì nữa mà như một người bình thường, ông ấy nhắm mắt rồi ngồi chờ.

Ngô Bình đang định lên chào hỏi thì chợt nghe thấy có người gọi: “Tam đệ”.

Anh ngoảnh lại thì nhìn thấy Đinh Mặc, lâu rồi không gặp, Đinh Mặc đã có tu vi cảnh giới Bất Tử rồi.

Anh mừng rỡ: “Nhị ca, sao anh lại ở đây?”

Đinh Mặc cười lớn nói: “Anh là cao thủ tìm mộ nên hoàng đế muốn cất nhắc”.

Trong lúc họ nói chuyện thì Trương Thiên Hoành nhìn sang, trông thấy Ngô Bình, ông ấy khẽ gật đầu chứ không đứng dậy chào hỏi.

Ngô Bình cũng không đi tới mà kéo Đinh Mặc ngồi ra chỗ khác rồi cười nói: “Nhị ca, anh biến đi đâu mất thế?”

Đinh Mặc: “Thôi đừng hỏi nữa, nếu không nhờ linh khí hồi phục thì chúng ta không gặp được nhau đâu”, sau đó, anh ta đã kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Thì ra sau khi hai người tạm biệt nhau không lâu, Đinh Mặc đã phát hiện ra một mộ tiên. Anh ta vào trong đó xong thì đã kích hoạt một trận pháp dịch chuyển, sau đó bị đưa tới một nơi xa lạ.

Ở đó, anh ta đã tu luyện tiến bộ rất nhanh, hiện giờ đã ở cảnh giới Bất Tử rồi. Về sau, các không gia gập thi nhau mở ra thì anh ta mới thoát ra ngoài được.

Tiếp đó, anh ta liên tiếp mở được nhiều ngôi mộ lớn nên đã được nước Long chú ý đến, vì thế họ đã mời anh ta đến hoàng cung để gặp hoàng đế.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra anh có thu hoạch lớn lắm đúng không!”

Đinh Mặc cười nói: “Cũng thường thôi, chắc chắn không bằng chú. Anh vừa về đã nghe chuyện của chú rồi, thiên tài của học viện Võ Đạo cơ đấy”.

Ngô Bình: “Em đang chuẩn bị đến đó để kiểm tra đây, nếu là võ vương truyền kỳ thì sẽ được thưởng 100 triệu Thần Long đấy”.

Nghe thấy thế, có một người ngồi cạnh đó cười lạnh nói: “Võ vương truyền kỳ ư? Cậu có biết làm được điều đó có nghĩa là gì không?”

Ngô Bình tò mò nhìn sang người đó rồi hỏi: “Anh là ai?”

Đó là một người thanh niên trạc tuổi anh, hắn kiêu ngạo nói: “Tôi là Quách Phượng Minh – giáo viên ba sao của học viện Võ Đao”.

Ngô Bình: “Đúng là rất khó để trở thành võ vương truyền kỳ, nhưng với tôi mà nói thì dễ như trở bàn tay thôi”.

Quách Phượng Minh cười khẩy nói: “Chém gió cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ, đến nay học viện Võ Đạo mới chỉ có một võ vương truyền kỳ, hơn nữa nhờ dược lực nên mới miễn cưỡng đạt được”.

Ngô Bình: “Tôi sắp đến đó kiểm tra rồi, anh rảnh thì tới mà xem cho mở mang tầm mắt”.

Quách Phượng Minh hừ một tiếng rồi không thèm nói chuyện với Ngô Bình nữa.

Đinh Mặc rất ngạc nhiên: “Tam đệ, tu vi hiện giờ của chú mà có thể đạt đến võ vương truyền kỳ ư?”

Ngô Bình: “Vâng”.

Hai người đang trò chuyện thì Ngô Bình hỏi Trác công công, Trác công công, còn phải chờ bao lâu nữa?”

Trác công công cười đáp: “Mọi người ở đây cũng xếp hàng chờ gặp bệ hạ nên chắc phải chờ đến tối đấy ạ”.

Ngô Bình không muốn lãng phí thời gian nên nói: “Trác công công, ông có thể giữ chỗ cho tôi được không? Tôi phải ra ngoài một chuyến”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi