THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3308

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chỉ gọi đại vậy thôi, chứ đúng ra các người chỉ là một lũ vô dụng”.

Nghe thấy thế, cả năm người kia nổi khủng lên, một người hét lớn: “Chúng tôi là lũ vô dụng thì anh là cái thá gì hả?”

Ngô Bình nhìn Chu Nguyên Thông rồi cười nói: “Đại ca, hay để em trị bọn này hộ anh nhé?”

Chu Nguyên Thông mỉm cười gật đầu: “Ừ, nếu chú có cách thì hộ anh cái”.

Ngô Bình đi tới gần người đối chấp với anh rồi nói: “Anh ở cảnh giới Long Môn rồi hả?”

Người đó kiêu ngạo nói: “Đúng, còn anh thì chưa đúng không?”

Ngô Bình cười nói: “Ừ, tôi mới ở cảnh giới Lôi Kiếp thôi”.

Tên kia mỉm cười khinh bỉ: “Một Địa Tiên Lôi Kiếp cỏn con mà dám nói tôi là vô dụng, đúng là không biết lượng sức mình”.

Ngô Bình đeo huy hiệu trước ngực rồi nói: “Nhưng tôi có cái này”.

Thấy thế, mấy người kia lập tức tiu nghỉu, ai nấy đều hoang mang nói: “Anh là võ vương truyền kỳ chín sao ư?”

Ngô Bình: “Nếu tôi ở cảnh giới Long Môn rồi thì còn là võ vương chí tôn cơ”.

Người kia cúi đầu xuống nói: “Võ vương tha tội, chúng tôi không biết thân phận của anh”.

Ngô Bình: “Trước không biết thì thôi, chứ giờ biết rồi thì trả lời tôi, anh phạm tội gì mà bị đại ca tôi phạt thế?”

Người đó đáp: “Tôi đánh quan lớn và mấy quân sĩ”.

Ngô Bình: “Tại sao anh lại làm thế?”

Tên đó đáo: “Người đó có thực lực kém tôi, tại sao được phép quản lý tôi chứ?”

Ngô Bình: “Giờ anh còn thấy mình làm đúng nữa không?”

Người đó nhìn Ngô Bình rồi cúi đầu xuống: “Anh bảo tôi sai thì tôi nhận sai”.

Chu Nguyên Thông lắc đầu: “Với trình độ của các cậu thì còn không xứng xách dép cho chú em tôi, thế mà còn tưởng mình giỏi lắm à?”

Mấy người kia đỏ mặt, đúng thế so với Ngô Bình thì đúng là họ chẳng là gì cả.

Chu Nguyên Thông hạ lệnh: “Lôi xuống dưới, cấm túc một tháng”.

Mấy người đó được đưa đi rồi, Chu Nguyên Thông mới vui vẻ nói: “Tam đệ, không ngờ chú là võ vương truyền kỳ rồi lại còn chín sao nữa, siêu quá đấy! Có muốn làm Đề đốc ở chỗ anh không?”

Ngô Bình cười nói: “Đại ca, em đã đồng ý với hoàng đế làm thủ lĩnh cấm quân rồi”.

Chu Nguyên Thông trợn tròn mắt: “Thủ lĩnh cấm quân ư? Anh bảo, chỗ anh cũng đang thiếu thủ lĩnh, hay chú làm cả cho anh nữa, anh sẽ trả lương hậu hĩnh”.

Đinh Mặc: “Đại ca, hậu hĩnh là thế nào?”

Chu Nguyên Thông: “Mỗi năm năm triệu Thần Long, còn có nhiều trợ cấp khác nữa. Đương nhiên quan trọng nhất là chức quyền, Đề đốc của Long Kinh ngang với một chức quan nhị phẩm nên sẽ cao hơn Tổng đốc, ngoài ra còn có thể điều động binh lính”.

Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, anh thấy được đấy, chú suy nghĩ thử xem”.

Ngô Bình: “Em chưa làm thủ lĩnh bao giờ, sợ không làm được”.

Chu Nguyên Thông cười lớn nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi”.

Chu Nguyên Thông mời hai người vào phòng khách, sau đó sai người chuẩn bị rượu bánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi