THẦN Y TRỞ LẠI

 Huyết tổ gật đầu: "Được! Con có máu tổ tiên thì khả năng thành công sẽ lớn hơn, ta sẽ trông chừng cho con!"  

 

Ông ấy đưa một cái lọ nhỏ cho Ngô Bình, bên trong có một chút máu của thái cổ chân nhân đời đầu. Máu tổ tiên của Ngô Bình sục sôi, thoáng cái đã hấp thu và luyện hóa máu trong bình, bất đầu phân tích kết cấu sức mạnh và truyền thừa gen của nó!  

 

"Ầm ầm!"  

Advertisement

 

Máu huyết rung chuyển, máu tổ tiên của Ngô Bình bắt đầu đột phá cảnh giới viên mãn. Nhưng sức mạnh khủng khiếp trong máu của thái cổ chân nhân đời đầu khiến toàn thân Ngô Bình run rẩy, cơ bắp của anh nứt ra từng tấc.  

 

May mà thể chất của anh mạnh mẽ, vẫn có thể cố gắng kiên trì.  

Advertisement

 

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, anh cuối cùng cũng lĩnh ngộ được sự huyền diệu của máu và cả truyền thừa vĩ đại và xa xưa, máu tổ tiên của anh trở nên viên mãn, càng ngày càng mạnh.  

 

Bảy ngày lại trôi qua, anh mở mắt ra, lẩm bẩm: "Đã đến lúc đột phá rồi!"  

 

Anh đi ra khỏi động thiên, Thanh Tuyết thiên chủ liền xuất hiện, cô ta nói: "Huyền Bình, cậu sắp vượt Long Môn sao?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Thanh Tuyết, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi".  

 

Thanh Tuyết thiên chủ: "Tôi khuyên cậu khi nào vào Thiên Giới hẵng đột phá".  

 

Ngô Bình giật mình: "Ồ, vào Thiên Giới?"  

 

Thanh Tuyết thiên chủ gật đầu: "Thiên Giới là thế giới có duy độ cao, đột phá ở đó thì cơ thể và tinh thần của cậu mới có thể hoàn toàn mở ra, tiếp xúc đến cảnh giới cao thâm hơn. Cậu là thiên tài hàng đầu của Học phủ truyền kỳ, có tư cách bước vào Thiên Giới, đừng lãng phí cơ hội như vậy!"  

 

Ngô Bình: "Được! Vậy tôi sẽ đến Thiên Giới rồi đột phá!"  

 

Đến Học phủ truyền kỳ, Ngô Bình tìm được Triệu Hàn Sơn. Giờ Triệu Hàn Sơn là người phụ trách của anh, nếu anh có việc gì thì trực tiếp tìm ông ta.  

 

Nghe nói anh muốn đến Thiên Giới, ông ta nói: "Nếu cậu đến vài ngày trước thì không vào được. Giờ thì vừa hay, Thiên Môn của Thiên Giới vừa mới mở ta. Nhưng mà cần phải tiêu hao rất nhiều năng lượng để duy trì việc đưa cậu vào Thiên Giới, cậu chỉ có ba ngày. Sau ba ngày thì Thiên Môn sẽ đóng lại, trước đó cậu nhất định phải rời đi. Nếu không thì cậu sẽ mãi mãi bị kẹt lại, bị không gian duy độ phân giải thành vô số mảnh vụn".  

 

Ngô Bình: "Tôi hiểu rồi, không tốn quá nhiều thời gian đâu".  

 

Triệu Hàn Sơn: "Được, tôi sẽ đi đề nghị, cậu đợi tôi một chút".  

 

Ông ta vội vàng đi, nửa giờ sau quay lại cười nói: "Mọi việc đã ổn thỏa, chúng ta xuất phát thôi!"  

 

Ông ta đưa Ngô Bình tới một ngọn núi, trên đỉnh núi có một cánh cổng ánh sáng màu trắng. Sau cánh cổng đó mây mù cuồn cuộn, nó thông thẳng đến Thiên Giới.   

 

Triệu Hàn Sơn cầm một lệnh bài đưa cho Ngô Bình, nói: "Hãy bảo quản tốt lệnh bài này, có nó thì sức mạnh Thiên Giới sẽ không làm cậu bị thương. Nhớ rõ, sau ba ngày nhất định phải quay lại!"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Đã hiểu". Nói xong anh liền bước vào cánh cổng ánh sáng!

Ngô Bình phát hiện sau cánh cổng ánh sáng là một thế giới kỳ quái, đôi mắt của anh nhìn thấy vô số thời gian và không gian bị bóp méo, mỗi cái đều cuộn thành từng làn sóng ánh sáng, vô số làn sóng ánh sáng đó tạo thành vô số hình vẽ méo mó.  

 

Anh đang quay cuồng bên trong, không thể ổn định. Một lúc sau, anh mới cảm thấy chân mình chạm đất. Dưới chân anh là mặt đất do vô số chùm sáng dày đặc tạo thành, có thể chứa được anh.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi