THẦN Y TRỞ LẠI

 Quả nhiên Trư Yêu không dám kêu nữa: “Thượng Tiên, cậu thả tôi ra đi”.  

 

Ngô Bình mặc kệ nó, đáp xuống phủ Chiến Vương.  

 

Tất nhiên người của phủ Chiến Vương đều nhận ra anh, vừa nhìn thấy anh đã cung kính chào, còn có người đi báo cho Lam Hân Nguyệt.  

 

Không lâu sau, Lan Hân Nguyệt vội vàng bước ra, gương mặt toát lên vẻ vui mừng: “Chồng ơi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, khoảng thời gian anh đi này, mọi chuyện ở phủ Chiến Vương vẫn ổn chứ?”  

 

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Vẫn rất ổn, bây giờ các bên nộp thuế đúng thời hạn, còn sẽ cống vài vật phẩm quý”.  

 

Advertisement

Ngô Bình gật đầu: “Anh đi ngang qua Hồng Hoang nên đến thăm em”.  

 

Lam Hân Nguyệt chú ý thấy Trư Yêu, cô ấy nói: “Đây là thú cưng anh nuôi sao? Đáng yêu quá”.  

 

Ngô Bình đá Trư Yêu sang một bên: “Bắt được trên đường, em muốn ăn thịt lợn thì giết nó là được”.  

 

Trư Yêu hoảng sợ run rẩy, co rúm người vào trong góc không dám động đậy.  

 

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Đáng yêu như thế, sao nỡ lòng nào ăn thịt”, thế là cô ấy gọi người sắp xếp chỗ cho Trư Yêu.  

 

Lúc này, Lam Minh và Lam Sơ Nhan cũng đến, họ là cậu em vợ và cô em vợ của Ngô Bình, hai người đều rất vui mừng.  

 

“Anh rể!”, Lam Sơ Nhan nói: “Lần này anh có thể ở lại mấy ngày sao?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Sơ Nhan, em có việc gì sao?”  

 

Lam Sơ Nhan khẽ thở dài: “Mặc dù mấy ngày nay không có ai đến quấy rầy phủ Chiến Vương, nhưng anh rể không có ở đây, khó tránh khỏi sẽ có người đàm tiếu, nói rằng anh rể vứt bỏ phủ Chiến Vương”.  

 

Lam Minh: “Anh rể, phủ Chiến Vương chúng ta chỉ có anh và em là đàn ông, thực lực của em quá yếu, nếu không có anh ở đây, em không thể bảo vệ được chị và mẹ”.  

 

Ngô Bình vỗ vai cậu ấy nói: “Lam Minh, thế nên em phải trưởng thành càng sớm càng tốt. Thế này nhé, anh sẽ ở lại vài ngày để giúp em nâng cao tu vi. Từ giờ trở đi, chủ Chiến Vương vẫn phải dựa vào người đàn ông là em bảo vệ”.  

 

Mắt Lam Minh sáng lên, gật đầu.  

 

Lam Hân Nguyệt nói: “Chồng ơi, hiếm khi anh về một chuyến, tối nay em đặt tiệc bảo các chị em của em đến gặp anh rể”.  

 

Ngô Bình không có ý kiến bèn gật đầu.  

 

Lam Minh kéo tay Ngô Bình: “Anh rể, em dẫn anh đi xem thứ này”.  

 

Lam Hân Nguyệt: “Minh à, đừng nghịch”.  

 

Lam Minh: “Em mới không nghịch, thứ đó là do năm đó bố cũng không trấn áp được nhưng anh rể sẽ làm được”.  

 

Ngô Bình bị cậu ấy kéo đến sân sau phủ Chiến Vương, sân sau có một đại điện, trong đó chất đầy vũ khí, tất cả đều là những món đồ thu gom của Chiến Vương năm đó.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi