THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 346

“Oa, Ngưng Huyết Chỉ này tàn độc quá!”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Vì đã uống quá nhiều rượu nên sau khi luyện xong Ngưng Huyết Chỉ là Ngô Bình về phòng nghỉ ngơi luôn, tới sáng bảnh anh mới dậy.

Trong lúc đang ngủ, Ngô Bình cảm thấy có thứ gì đó mềm mại lướt qua mặt mình, anh giơ tay lên túm lấy rồi mở mắt ra thì trông thấy Đường Tử Di.

Cô ấy đỏ mặt, không vùng tay ra mà nói: “Dậy thôi anh, em đã bảo người chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh rồi, anh dậy ăn đi”.

Ngô Bình ngồi dậy rồi hỏi: “Hồng Lăng đâu?”

Đường Tử Di: “Cô bé đang chơi ở sân sau. Em đang định bàn với anh chuyện này, Hồng Lăng còn nhỏ, hay mình cho cô bé đi học?”

Ngô Bình ngẩn ra: “Đi học? Nhưng cô bé có đồng ý không?”

Đường Tử Di ngồi ở mép giường rồi nói: “Em đã hỏi rồi, Hồng Lăng thích lắm. Con gái thì cũng phải đi học chứ, em định mời vài gia sư cho em ấy trước, Hồng Lăng thông minh như vậy chắc sẽ học nhanh thôi”.

Hai người ngồi trên giường gần nhau trong gang tấc, Ngô Bình ngửi thấy mùi hương trên người Đường Tử Di, anh cảm thấy người mình hơi nhộn nhạo: “Tử Di, vịnh Bạch Long sao rồi?”

Ngô Bình đang định động chạm với Đường Tử Di một chút thì đã bị cô ấy kéo dậy: “Đi ăn sáng đã rồi mình đến đó xem sau”.

Bữa sáng rất phong phú với rất nhiều món, Ngô Bình ăn no căng bụng. Sau khi tiền vào cảnh giới Thần, anh ăn khoẻ khủng khiếp, một mình anh gần như đã đánh chén hết cả bàn thức ăn.

Đường Tử Di thấy anh ăn nhiều như vậy thì vui vẻ nói: “Anh no chưa, không thì để em bảo đầu bếp nấu tiếp”.

Ngô Bình xua tay: “No lắm rồi, mình đi gọi Hồng Lăng rồi tới vịnh Bạch Long thôi”.

Vịnh Bạch Long đang thi công thần tốc, mới có một hôm không tới mà nền móng đã thay đổi nhiều.

Ngô Bình kiếm một chỗ để Tiểu Thần hấp thu linh khí.

Khoảng 3 tiếng sau, anh bỗng thấy Tiểu Thần cử động, Ngô Bình biết chắc Đào Như Tuyết đang ở gần đây. Anh nói với Đường Tử Di một câu rồi đi ra ngoài đường lớn.

Chưa đi được bao xa thì đã có một chiếc xe dừng lại ở phía tước, Đào Như Tuyết đứng gần đó rồi vui vẻ vẫy tay với anh.

Ngô Bình bước nhanh tới, phát hiện Trác Khang đã cho người sửa lại con đường này, vịnh Bạch Long là một dự án lớn, ngày nào cũng phải chở nhiều nguyên vật liệu qua đây nên phải sửa đường là đúng.

“Ngô Bình!”, Đào Như Tuyết gọi: “Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian đi tìm cậu”.

Ngô Bình cười hỏi: “Chuyện gì mà bận thế?”

Đào Như Tuyết: “Gặp mấy khách hàng lớn khó nhằn ấy mà, may mà giải quyết được rồi”.

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy mông mình ngưa ngứa, Tiểu Thần đã chui ra rồi bò lên cánh tay anh rồi chào Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết cười gượng: “Xem ra Tiểu Thần không muốn theo tôi về rồi, vậy cứ để nó ở chỗ cậu nhé”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi