Ngô Bình: “A Cẩu, ông về trước đi, chúng tôi đi sau”.
A Cẩu đi rồi, Ngô Bình và Lam Hâm cũng khởi hành luôn. Hai người còn đi nhanh hơn A Cẩu, đến nơi thì thấy người ở cửa hành Vĩnh Lợi đông như chảy hội.
Họ đi vào một khoảng sân rộng rãi, phía trước có bảy cánh cửa, mỗi người đi vào một cánh cửa khác nhau. A Cẩu từng nói cửa hàng Vĩnh Lợi chia thành bảy khu, khu cược đá cấp thấp nhất tên là vườn Bảo Linh, ở đây toàn các thiên thạch cấp thấp, tìm hỏi mắt mới thấy có thiên thạch chứa bảo bối bên trong.
Nơi cao cấp hơn một chút là vườn Tụ Tiên, ở đây toàn thiên thạch tầm trung, giá không cao, nhưng người bình thường cũng khó mà mua được.
Advertisement
Trong bảy khu này thì khu cao cấp nhất tên là điện Thần Thánh, thiên thạch ở đây đều có cấp thánh. Dưới đó là Ngọc Hoàng Uyển, ở đây đều là thiên thạch cấp vương và đế. Ba khu còn lại có thiên thạch cấp thấp hơn.
Trong số đó, Ngọc Hoàng Uyển và điện Thần Thánh là nơi quan trọng nhất, vì thế Ngô Bình đã đến thẳng Ngọc Hoàng Uyển.
Advertisement
Có ít nhất vài trăm người đang chọn thiên thạch ở đây, Ngô Bình và Lam Hâm có thực lực mạnh, khí chất phi phàm nên ai cũng lịch sự với họ.
Ngô Bình quan sát xung quanh, sau đó xác thực được một chuyện là anh có thể vận dụng khả năng nhìn xuyên thấu của mình để nhìn rõ bên trong thiên thạch có thứ gì. Tâm trạng của anh tốt lên hẳn, anh nói với Lam Hâm: “Sư tỷ, em chọn vài khối nhé?”
Lam Hâm cười nói: “Ừ, cho chị mở mang tầm mắt đi”, cô ấy vẫn cầm bùa may mắn, nhưng không nỡ dùng, nếu Ngô Bình có thể làm như anh nói thì là tốt nhất.
Ngô Bình đi tới trước một tảng thiên thạch cao bằng nửa người, bên ngoài nó sáng lấp lánh, thần niệm không thể nhìn xuyên qua được, Đạo Tổ có đến thì cũng phải bó tay.
Nhưng khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình thì làm anh, anh đã nhìn rõ vật bên trong.
Anh đi đến gần tảng đá thé nhát, đây là một tảng thiên thạch cấp vương có giá 5,7 tỷ, tuy giá khá cao nhưng thứ bên trong lại rất bình thường.
Anh lại nhìn sang tảng thứ hai và thứ ba thì kết quả đã phát hiện hầu hết đồ bên trong thiên thạch ở đây đều có giá trị thấp.
Anh chỉ vào một tảng đá cao bằng hai người có giá hơn 23 tỷ rồi nói: “Tôi lấy tảng này”.
Nhân viên ở đó nhanh chóng chạy tới rồi cười nói: “Công tử, tảng này có giá 23.6 tỷ, anh thanh toán bằng gì ạ?”
Ngô Bình: “Tôi trả tiền mặt”.
Ngô Bình trả tiền xong thì phóng một đường kiếm ra, bổ đôi tảng đá.
Một bộ xương thú khổng lồ hiện ra, ngoài mặt có phù văn kỳ diệu, các phù văn này như vô cùng ăn ý với trời đất. Ngô Bình biết thứ ẩn chứa bên trong chúng chính là đại đạo hoàn chỉnh.
“Trời ơi! Là bảo cốt cực phẩm!”, có người hô lên: “Công tử này phát tài rồi, gái trị của bộ bảo cốt này phải đến cả chục tỷ Thần Long đấy”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên, anh hỏi Lam Hâm: “Sư tỷ, bảo cốt này đáng giá vậy ư?”
Lam Hâm: “Bên trong nó chưa đại đạo hoàn chỉnh, là thứ mà Đạo tổ và Đạo quân thích nhất nên đắt cũng là chuyện bình thường”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Đỉnh thật!”