Ngô Bình chau mày: “Ông chủ Phương, tôi mua thiên thạch của ông, ông cũng kiếm được đâu ít đâu đúng không?”
Anh mua hơn bốn trăm tỷ tiền thiên thạch thì ít nhất Phương Huyền Sinh cũng kiếm được mấy chục tỷ tiền Thần Long, không ngờ gã vẫn chưa hài lòng.
Phương Huyền Sinh lạnh lùng đáp: “Cậu cược hai viên thiên thạch được giá hai lần, tôi thấy không hợp lý, nói đi, sao cậu có thể làm được? Có phải những viên thiên thạch cậu chọn đều có thể cược lời không?”
Advertisement
Mặt Ngô Bình sầm xuống: “Ông chủ Phương, ông đang muốn cướp sao?”
Phương Huyền Sinh cười hehe: “Không sai, tôi muốn cướp đấy”.
Advertisement
Gã vừa dứt lời thì có hai người đàn ông từ bên cạnh bước ra, một người yêu khí ngất trời, người kia có huyết mạch thần tộc, hai người họ, một người là yêu tộc, một người là bán thần, thực lực đều rất kinh người.
Phương Huyền Sinh lạnh lùng nói: “Hai người này là cao thủ được tôi mời đến, thực lực của họ đủ để gi ết chết bán bộ Kim Tiên, cậu Ngô, tốt nhất cậu nên ngoan ngoan phối hợp, nếu không thì tôi chỉ có thể giết cậu thôi”.
Ngô Bình: “Ông không sợ tôi chết ở chỗ của ông thì Thái Thanh tiên giáo sẽ đến trả thù sao?”
Phương Huyền Sinh cười haha: “Chuyện này có gì khó, tôi cho người biến thành hai vị rồi rời khỏi đây trước sự chứng kiến của mọi người là xong thôi. Sau đó, dù có người phát hiện ra hai người đã chết thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu?”
Ngô Bình thở dài: “Vốn vẫn chưa tìm được lý do giết ông, vậy mà ông lại tự tìm đường chết”.
Lam Hâm lạnh lùng nói: “Phương Huyền Sinh, chú Phương, ông không nhận ra tôi nữa sao? Tôi là Lam Hâm”.
Phương Huyền Sinh giật mình, đứng bật dậy: “Cô là Lam Hâm, con gái của anh Lam”.
Lam Hâm: “Ông còn mặt mũi gọi cha tôi là anh sao? Ông đã hại nhà tôi tan nhà nát cửa, tôi đến là để tìm ông báo thù”.
Sau vài giây bất ngờ, Phương Huyền Sinh liền cười haha: “Cháu gái à, cháu nghĩ cô giết được tôi sao?”
Gã vừa dứt lời thì yêu tu bỗng biến thành một con mèo khổng lồ, nhào về phía Ngô Bình.
Thực lực của mèo yêu đã vượt trên cả tu sĩ chân tiên tam cảnh bình thường, không dễ đối phó chút nào. Ngô Bình đánh tay phải về trước, bỗng dưng có ngàn vạn luồng kiếm quang mỏng bay ra từ kẽ tay, lập tức kết hợp lại thành một kiếm trận, nhốt chặt con mèo yêu đó bên trong. Kiếm trận này là kiếm trận thiên tuyệt mà anh tạo ra trong động thiên.
Mèo yêu bỗng cảm thấy không ổn, nó gào lớn lên một tiếng, sau đó thì rụng lông rồi lập tức bị chém thành một đám sương máu.
Phương Huyền Sinh giật mình: “Cậu…”
“Ty Lăng Lăng”.
Trăm ngàn kiếm quang lại phóng về phía tên bán thần, thực lực của tên bán thần đó không thua kém gì mèo yêu, anh ta gào lên thần quang lóe lên khắp người.