THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 354

Dặn dò Hoàng Tử Cường xong, Ngô Bình nói: “Có chuyện gấp rồi, tôi phải đi đây”.

Chu Thanh Nghiên nghe ra vấn đề nên cũng cuống lên nói: “Anh Ngô, em đi với anh”.

Ngô Bình gật đầu rồi lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên về huyện Minh Dương. Trên đường đi, Chu Thanh Nghiên đã gọi cho Chu Truyền Võ thì ông ấy bảo đang ở Vân Đỉnh, nhưng cô ấy cần bố mình giúp việc này.

Nghe thấy tin Ngô Mi mất tích, Chu Truyền Võ lập tức ra lệnh cho người phụ trách chính của huyện tìm kiếm Ngô Mi.

Cùng lúc đó, Ngô Bình bảo Chu Thanh Nghiên gọi cho Hà Tất Sĩ, ông ấy là đội trưởng đội điều tra ở huyện nên quen biết rộng, mong ông ấy nhanh tới để hỗ trợ Hoàng Tử Cường.

Hà Tất Sĩ đang ngồi uống trà trong văn phòng, nhận điện xong, ông ta nói ngay: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đi luôn”.

Sau đó, Ngô Bình lại gọi cho đội phó Khuất Hành Nghĩa, dù hai người không quen thân, nhưng anh mặc lệ, giờ cứ ai có tác dụng là anh nhờ hết.

Nhận được điện thoại của Ngô Bình, Khuất Hành Nghĩa vô cùng cảnh giác hỏi: “Ngô Bình, cậu gọi tôi có việc gì thế?”

Ngô Bình: “Em gái tôi đã mất tích, tôi muốn nhờ anh cho người đi xung quanh nơi em tôi mất tích để tìm”.

Khuất Hành Nghĩa ngẩn ra rồi vui vẻ nhận lời: “Được, cậu nói địa chỉ đi, tôi sẽ cho người đi ngay”.

Cùng lúc đó, lãnh đạo các cấp ở huyện cũng sôi sục, chưa tới 15 phút, cả thôn Thành đã bị phong toả, đến một con ruồi cũng không bay lọt.

Chẳng mấy chốc, người của đội điều tra, hình sự và huyện đều ra quân. Ngoài ra, Hoàng Tử Cường còn gọi thêm một nhóm người nữa tới.

Các nhân vật lớn ở huyện đã đích thân tới hiện trường giám sát, như thể dù có phải đào đất lên cũng phải tìm thấy người bằng được.

Trong ngôi nhà cách quán bánh cuốn không xa, bà lão kia đang quan sát ra bên ngoài qua khe hở ở cửa với vẻ hoảng sợ. Bà ta đóng cửa lại rồi quay người đi vào trong nhà.

Có hai người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngồi trong nhà, họ đều là con trai bà ta, ai cũng cao lớn cả.

Bà lão: “Ở ngoài có nhiều người lắm, chắc đang tìm hai cô bé này, xem ra hai đứa nó có thân phận không đơn giản đâu”.

Một người đàn ông mặc áo cộc tay hừ lạnh nói: “Mẹ, ngày xưa mẹ được người trong giang hồ gọi là Độc nương cơ mà! Bên thuê mình đang đòi người loạn lên đây này, chúng ta mà không lo ổn thoả là bị phạt nặng đấy”.

Một người đàn ông cởi trần khác nói: “Mẹ, anh con nói đúng đấy, chúng ta đã nhốt hai con bé ấy xuống hầm rồi, họ không tìm thấy được đâu”.

Bà lão lắc đầu: “Cẩn thận vẫn hơn. Mẹ cứ thấy lần này phản ứng của họ không bình thường. Hai đứa cẩn thận đấy, đừng có rước hoạ vào thân, làm xong đơn hàng này thì mình chuyển tới nơi khác sống”.

Cách đó không xa, Hà Tất Sĩ đang kiểm tra camera của các cửa hàng gần đó, nhưng tiếc là quán bánh cuốn lại nằm ở góc chết của máy quay nên không nhìn thấy gì cả.

Hà Tất Sĩ đang rất cuống, đứng sau lưng ông ta là chủ tịch huyện Hán Thiên Dũng, phó chủ tịch La Duy Khang và các nhân vật đầu não khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi