THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình gật đàu rồi nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, em cũng chọn vài bộ đi”.  

 

Ngoài thiên y của mình và Lam Hân Nguyệt ra, Ngô Bình còn chọn cho người nhà mỗi người một bộ, đến Lý Nguyên Tượng, Hoàng Hoả Nhi, nữ đế Linh Hy và thiên chủ Thanh Tuyết cũng có phần. Loáng cái, Ngô Bình đã đặt mấy chục bộ và tốn gần chục tỷ Thần Long.  

 

Cô người mẫu vui đến mức suýt bật khóc, vì khác mua thiên y thì cô ấy cũng được chia hoa hồng.  

 

Ngô Bình: “Tôi muốn yêu cầu đồ đặt may phải xong trong ba tháng, được không?”  

Advertisement

 

Cô người mẫu: “Công tử, anh trả phí lớn nên chúng tôi sẽ phục vụ theo yêu cầu ạ”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, ba tháng nữa, tôi sẽ đến lấy đồ”.  

 

Advertisement

Thanh toán xong, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã rời khỏi Thiên Y Quán.  

 

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng, mua quần áo thôi mà cũng tốn cả chục tỷ, chắc chỉ có anh mới dám vung tay quá trán thế thôi”.  

 

Ngô Bình: “Người nhà anh có tu vi không cao, nếu họ mặc loại quần áo này thì khi gặp nguy hiểm, vẫn có cơ hội sống sót”.  

 

Lam Hân Nguyệt gật đầu, sau đó khoác tay anh tiếp tục đi dạo phố.  

 

Phía trước là con phố ẩm thực, hai bên bày bán đủ các món ăn vặt, nhiều món Ngô Bình chưa thấy bao giờ. Mắt anh phát sáng, bản tính ăn uống trỗi dậy, anh nói: “Hân Nguyệt, chúng ta nếm thử đi”.  

 

Anh đến trước một sạp hàng bán thịt xiên, đây là thịt dê, mùi vị rất tươi, tẩm ướp vừa vặn nên ăn rất ngon.  

 

Ngô Bình mua một xiên rồi vừa ăn vừa đi tiếp. Còn Lam Hân Nguyệt thì như hầu gái đi theo xách đồ ăn vặt cho anh.  

 

Họ đi thêm một lát thì Ngô Bình phát hiện quanh đây có rất nhiều trẻ nhỏ mặc đồ rách nát da dẻ vàng vọt, đứa nào cũng thèm khát nhìn đồ ăn, nước miếng thì chảy ra liên tục.

Ngô Bình phát hiện đám trẻ con này bị suy dinh dưỡng, vì thế anh đã quay lại cửa hàng thịt xiên rồi hỏi: “Còn bao nhiêu để cho tôi hết nhé”.  

 

Ông chủ mừng rỡ rồi đồng ý ngay, ông ấy nướng đến đâu, Ngô Bình cầm đến đấy, sau đó anh đã chia hết cho đám trẻ con. Chúng vẫn còn nhỏ, đứa bé thì khoảng ba, bốn tuổi, lớn thì tám, chín tuổi.  

 

Nhận xiên thịt của Ngô Bình xong, chúng ăn nhồm nhoàm còn nhanh hơn cả Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, một nơi phồn hoa như kinh thành mà sao lại có nhiều trẻ em đói khát thế kia?”  

 

Lam Hân Nguyệt: “Chuyện bình thường mà anh, ở đâu chẳng có người nghèo, hầu như chúng đều đã mất người thân hoặc là con nhà bị phá sản. Do bố mẹ mất khả năng kiếm tiền nuôi gia đình nên chúng phải lang thang đầu đường xó chợ. Đứa nào may thì được nhà khác mua về, sau đó nuôi dưỡng và cho ở lại phủ. Hầu hết thì đều sống lang thang suốt đời đến khi chết”.  

 

Ngô Bình thấy chúng đáng thương nên lại mua thêm thức ăn cho chúng, nhưng anh cũng lo chúng ăn no quá nên không dám mua quá nhiều.  

 

Chờ chúng ăn đủ no rồi thì đứa nào cũng cúi đầu cảm ơn anh, sau đó rời đi.  

 

Ngô Bình thưởng thức đồ ăn của hai cửa hàng khác xong thì chợt nghe thấy tiếng bước chân hối hả ở phía sau, anh ngoảnh lại thì tháy cả đống trẻ con chạy tới, chúng đều có dáng vẻ nhếch nhác, quần áo thì rách rưới.  

 

Đám trẻ con vây quanh Ngô Bình rồi xin ăn đồ ăn, anh cười nói: “Bình tĩnh, đâu sẽ có đó. Mấy đứa có nhìn thấy con phố nà không? Giờ thích ăn gì thì cứ lấy, ăn xong thì chú thanh toán”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi