THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: "Ừm, mặc dù cô ngu ngốc, nhưng đoán không sai đâu".  

 

Cô gái sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: "Anh còn không phải Thiên Tiên, anh có thể giết Minh Huyết lão tổ sao?"  

 

Ngô Bình: "Cô không tin tôi cũng không sao". Nói xong, anh lắc cánh tay của mình, cái gọi là thanh tiên kiếm đã vỡ thành nhiều mảnh.  

 

Advertisement

Cô gái kinh ngạc: “Anh dám phá tiên kiếm của tôi!”. Vừa nói, hai tay cô ta vung lên, xông về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không có hứng thú đấu với cô ta, vì vậy anh đã giải phóng sức mạnh động thiên, trọng lực xung quanh đột nhiên tăng lên gấp vạn lần. Cô gái hét lên, cô ta và đồng môn bị đập mạnh xuống đất.  

 

Advertisement

"Ầm!"  

 

Nhóm người này đều bị đập xuống đất, miệng toàn đất cát. Cô gái thì đau đến mức mãi mới dậy được.  

 

Ngô Bình đáp xuống cách đó không xa, cười nói: "Các người làm sao vậy?"  

 

Trong mắt cô gái hiện lên một tia hoảng sợ, sao anh ta làm được? Nghĩ đến việc anh ta phá hủy thanh tiên kiếm của mình bằng một cú rung, cô ta càng cảm thấy sợ hãi.  

 

"Anh là ai?"  

 

Ngô Bình chỉ vào Côn Luân Kiếm Cung cách đó không xa và nói: "Tôi là chủ nhân Côn Luân Kiếm Cung, Lý Huyền Bình".  

 

Ngay khi anh nói ra, cô gái sửng sốt. Danh tiếng Lý Huyền Bình đã sớm truyền khắp nơi đây, cô gái kinh ngạc một chút, nói: "Tôi cũng không biết anh là Lý cung chủ, trước đó đã mạo phạm rồi!"  

 

Nam tu sĩ bị Ngô Bình đánh đứng lên nói: "Sư muội, sao phải khách khí với hắn? Cái gì mà Côn Luân Kiếm Cung, người của Trảm Yêu Các chúng ta đâu phải người hắn có thể trêu chọc?"  

 

Sắc mặt Ngô Bình lạnh đi: "Anh thật nực cười. Rõ ràng chính các người hỏi tôi tình hình của Minh Huyết lão tổ. Tôi nói rồi thì các người lại đánh tôi. Anh đánh tôi mà tôi không được đánh trả à?"  

 

Người nọ cười lạnh: "Anh đã đắc tội Trảm Yêu Các, trong vòng ba ngày, tôi sẽ dẫn người phá hủy Côn Luân Kiếm Cung của các người!"  

 

Ngô Bình nhướng mày: "Phá hủy Côn Luân Kiếm Cung của tôi? Được! Tôi sẽ chờ ở chỗ này, hiện tại anh trở về gọi người tới, tôi muốn xem thử đồ ngu như anh có thể tìm đến cao thủ thế nào!"  

 

Người nọ cười lạnh một tiếng: "Đó là anh nói đấy, có gan thì chờ ở chỗ này đi!"  

 

Vừa nói người nọ giơ tay lên, một luồng phù chú ánh sáng bay ra, hình như là bùa truyền tin.  

 

Sau khi gửi bùa truyền tin, người đàn ông nhìn Ngô Bình với ánh mắt chết chóc và nói: "Khi sư huynh của chúng tôi đến, ngay cả sư phụ của anh cũng không thể cứu anh đâu!"  

 

Sư phụ của anh là Phiêu Miểu Đạo Quân, dám nói lời như vậy thì hẳn người này cũng có chỗ dựa.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi