THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 359

Người đàn ông mặc áo dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng nói: “Cho các người thêm ba ngày để chỉnh đốn tác phong. Được rồi, lui cả đi”.

Đám người kia đồng loạt chắp tay rồi nối đuôi nhau rời đi.

Có một ông lão từ ngoài bước vào, trông dáng dấp là một cao thủ Tiên Thiên. Ông lão kính cẩn nói: “Đại nhân, có một số lạ gọi đến”.

Rồi ông lão cầm chiếc điện thoại phục cổ bằng cả hai tay và đưa đến trước mặt người đàn ông mặc áo dài xanh nhạt. Đôi mắt ông sáng lên: “Chẳng lẽ sư phụ tìm mình?”

Ông vội vàng nghe máy, đầu dây lại vang lên một giọng nói trẻ tuổi: “Là nhị sư huynh phải không?”

Người đàn ông cau mày: “Cậu là ai? Sao lại gọi vào số này?”

Người ở bên kia đầu dây tất nhiên là Ngô Bình. Anh nói: “Chào sư huynh, em là đệ tử mới được sư phụ nhận. Trước khi đi, sư phụ đã đưa danh thiếp của anh và đại sư huynh cho em, bảo rằng có việc thì có thể tìm hai vị sư huynh”.

Vẻ nho nhã thoắt cái biến mất, người đàn ông kia hỏi lại: “Cậu nói gì cơ? Cậu là sư đệ của tôi?”

Ngô Bình đáp: “Phải, sư huynh. Ngoại trừ em, sư phụ còn nhận một sư muội có thể chất cốt tiên”.

Người đàn ông bất lực trợn mắt, mình đã từng này tuổi mà sư phụ còn tìm một cậu sư đệ đến cho mình nữa!

Nhưng ông biết vị sư đệ này không phải là giả. Vì số điện thoại này, ông chỉ đưa cho sư phụ, người khác không hề biết.

Ông hắng giọng nói: “Sư đệ tìm anh có chuyện gì sao?”

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh đã từng nghe đến Thần Thiên giáo chưa?”

Người đàn ông hơi biến sắc: “Sư đệ à, cậu có chuyện gì với Thần Thiên giáo vậy?”

Anh đáp: “Người của họ đã trói em gái em, còn em giết một tín đồ của họ. Đối phương hẹn em tám giờ tối nay đến chùa Khô Mộc chờ chết”.

Ông cười khẩy: “Thần Thiên giáo lại thiếu đòn rồi đây! Sư đệ đừng sợ, anh sẽ đến giải quyết chuyện này giúp cậu. Nhân tiện, anh cũng muốn gặp sư đệ và sư muội”.

Người đàn ông kia vừa cúp máy, gương mặt lập tức lộ vẻ lo lắng. Ông lão ở bên cạnh giật nảy mình, đại nhân chưa từng có vẻ mặt như vậy, chuyện gì đã xảy ra thế này?

Thế là ông lão vội hỏi: “Có chuyện gì vậy, thưa đại nhân?”

Người đàn ông nọ thở dài: “Tôi đã lớn tuổi rồi, thật sự không giỏi giao lưu với lứa trẻ”.

Dừng một chút, ông nói tiếp: “Chuẩn bị máy bay đi, tôi muốn đến huyện Minh Dương ở tỉnh K”.

Ở số Ba Đông Hồ, Ngô Bình vẫn đang chờ tin của nhị sư huynh. Anh nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ rồi, liệu sư huynh có đến không?

Đúng lúc này, một chiếc MPV phổ thông đỗ ở trước cổng biệt thự số Ba Đông Hồ. Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo dài xanh nhạt bước xuống.

Người đàn ông này thoạt nhìn không rõ tuổi tác, tay cầm quạt gấp, ánh mắt sáng như ngọc, toàn thân toát ra khí chất phóng khoáng.

Vừa nghe tiếng ô tô, Ngô Bình đã bước ra. Nhìn thấy người đàn ông mặc áo dài kia, lòng anh giật thót. Trong cơ thể đối phương sở hữu nguồn năng lượng có mật độ như thuỷ ngân vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi