Hạ Vương thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy thì không dám nói gì nữa, mà đi trước dẫn đường luôn.
Họ bay một đoạn thì đến một toà thành lớn hơn có tên là thành Thiên Khương.
Ngô Bình và Hạ Vương vừa đến đây thì đã có vài người đi ra, một người lịch sự chào hỏi: “Tham kiến Nhân Hoàng”.
Hạ Vương giật mình, Nhân Hoàng ư? Bấy giờ, ông ta mới biết Trương công tử này chính là Nhân Hoàng, nhưng sao Khương Hoàng biết được?
Advertisement
Ngô Bình không hề bất ngờ chút nào, anh toả khí tức Nhân Hoàng cùng khí tức Chân Nhân thái cổ ra, hai luồng khí tức hoà làm một.
Một bóng người bay từ trong thành ra rồi đi tới trước mặt Ngô Bình, sau đó hành lễ với anh: “Khương Tấn tham kiến Nhân Hoàng bệ hạ!”
Ngô Bình: “Ông là Khương Hoàng hả?”
Advertisement
“Tiểu nhân không dám, bệ hạ cứ gọi là Khương Tấn thôi ạ”.
Ngô Bình: “Ông có biết chuyện trong Lôi Thành không?”
Khương Hoàng: “Có ạ, có một cao thủ đã ra lệnh cho chín vị Lôi Thần giết chết Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn”.
Ngô Bình: “Ừm, người ấy là tôi đấy”.
Mọi người kinh ngạc, sau đó càng thêm nể phục Ngô Bình hơn.
Khương Hoàng: “Đúng là Nhân hoàng có khác, Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn không thể phản kháng”.
Ngô Bình: “Tôi đến tìm ông để bảo ông duy trì trật tự của Cửu Lôi Tiên Vực”.
Khương Hoàng: “Vâng, xin hỏi có phải Nhân Hoàng đã cảm ngộ thiên bia rồi không ạ?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Khương Hoàng mừng rỡ: “Chúc mừng bệ hạ! Cảm ngộ được truyền thừa của Chân Hoàng, sau này chắc chắn người sẽ là Chân Hoàng mới”.
Ngô Bình: “Đó là chuyện của mai này, Khương Hoàng, hình như ông đã luyện hoá yêu khí rồi à?”
Khương Hoàng: “Vâng, tiểu nhân cũng có chút tài mọn, nhưng chỉ áp chế được thôi, chứ không tiêu diệt được”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ giúp ông”.
Dứt lời, Ngô Bình vung tay lên rồi chộp lên đỉnh đầu Khương Hoàng để lấy yêu khí ra.
Khương Hoàng lập tức cảm thấy toàn nhân nhẹ bẫng, tu vi như chợt tăng vọt, ông ấy mừng rỡ rồi bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn Nhân Hoàng”.
Ngô Bình: “Có Thượng Quan Linh Nhi đang ở Lôi Thành, nếu cô ấy có việc tìm ông thì ông phải giúp đỡ vô điều kiện”.
Khương Hoàng: “Vâng”.
Ngô Bình: “Vâng, tôi phải về rồi, khi nào thời cơ chín muồi thì tôi sẽ quay lại”.
Nói rồi, Ngô Bình đi ngay, lập tức rời khỏi tiên vực Cửu Lôi.